CHƯƠNG 38

2.4K 151 24
                                    

"Lan -- "

"Tỉnh lại đi, Lan."

Tiếng gọi quen thuộc vang lên bên tai Đường Lan Thanh, tiếng gọi bình thản, tinh tế nhưng khi lắng tai thì có thể nghe thấy sự nhu tình lẫn vào bên trong "nếu ngươi không tỉnh, ngươi có thể sẽ không thấy được ta nữa đấy, Lan!"

Đường Lan Thanh cố hết sức nắm chặt ga trải giường, hô hấp cuối cùng bởi vì tiếng hô hoán mà trở nên hỗn loạn. Nàng từ từ mở mí mắt nặng trĩu, đập vào mắt chính là khuôn mặt kiên nghị của Cố Hoài Cẩn, nhìn dáng vẻ của nàng tựa hồ là vừa mới khóc qua, vành mắt nàng toàn bộ đều trở nên phiếm hồng.

Trần nhà màu hoa râm, bên trong phòng chỉ có một cây đèn trang trí cùng với mùi vị gay mũi của nước khử trùng khiến Đường Lan Thanh không vui nhíu mày, nàng gian nan hé ra một nụ cười, mặc kệ tiếng nói khàn khàn nàng vẫn cứ nói: "Đừng khóc..."

"Uống chút nước đi." Cố Hoài Cẩn ôn nhu nâng Đường Lan Thanh dậy, đưa cho nàng uống một chén nước ấm, Cố Hoài Cẩn hiếm thấy không có trưng ra bộ mặt lạnh như băng đối với nàng "Tiểu tử, ngươi ngủ quá lâu ."

Đường Lan Thanh cố hết sức cầm lấy ngón tay của nàng lắc đầu một cái, nàng mơ hồ cảm thấy Cố Hoài Cẩn hiện tại cùng với trước kia tựa hồ có hơi không giống, tựa hồ... thành thục hồn rất nhiều "ta sao lại ở đây?"

"Ngươi không nhớ rõ chuyện ngươi bị rơi máy bay sao?" Cố Hoài Cẩn ấn nút trên đầu giường gọi y tá, ôn nhu vỗ về trán Đường Lan Thanh. Nàng cúi đầu xuống, trán của hai người chạm nhau, Cố Hoài Cẩn sâu sắc nhìn người dưới thân, giống như chậm một giây sau liền không thấy được người nọ "ngươi không nên nhớ tới..."

"Cái gì?" Đường Lan Thanh trong đầu một mảnh hỗn độn, ký ức sâu xa làm cách nào nối cũng không nối liền lại được "tai nạn máy bay?"

"Ừm, bọn họ ở giữa biển may mắn cứu được người sống sót là ngươi, ngươi mê man đã lâu... Ta còn cho rằng sẽ không còn nhìn thấy ngươi được nữa." Cố Hoài Cẩn vuốt nhẹ bờ môi tái nhợt của Đường Lan Thanh, ánh mắt lộ ra vô tận sầu bi "ngươi không nên nhớ tới."

"Ừm..." Huyệt thái dương một trận đau đớn, Đường Lan Thanh nằm trên giường bệnh giẫy giụa, làm cách nào cũng không thể nhấc tay chân lên được, giống như chúng nó đều biến thành chì vậy. Nàng nhẫn nhịn đau nhức hỏi người trước mặt "không nên... Nhớ tới cái gì?"

"Không nên nhớ tới những thứ ngươi không nên nhớ tới, Lan... Ngươi không nên nhớ tới..." Trong miệng Cố Hoài Cẩn vẫn lầm bầm lặp lại cùng một câu nói. Sau đó nàng hôn lên mắt Đường Lan Thanh một cái hôn ấm áp, tiếp theo liền ra cửa "quên đi, Lan, ngươi không nên nhớ tới... Tạm biệt."

"Cẩn, ngươi muốn đi đâu?" Đường Lan Thanh muốn giẫy giụa đứng dậy, nhưng là thân thể lại bị cố định ở trên giường không cách nào nhúc nhích được.

Bất luận nàng dùng bao nhiêu dức lực đều không thể di chuyển được chút nào. Cố Hoài Cẩn cách nàng càng lúc càng xa trong lòng nàng càng thêm lo lắng vạn phần, trong nháy mắt lúc Cố Hoài Cẩn mở cánh cửa ra, hai tay của Đường Lan Thanh rốt cục cũng mở ra trói buộc, nhưng lập tức lại bị y tá áp chế ở trên giường.

[BH] [Edit] Yêu, Hảo XảoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ