C2

8 0 0
                                    

Ước định một lời - Chương 2
Posted on 14.02.2017 by Riley An
Gần đến giờ hết tiết, sự vui vẻ trong lòng Cố Hiểu Mạn hoàn toàn sụp đổ.

Thầy chủ nhiệm đã giảng xong bài sớm hơn năm phút, mở máy chiếu trong phòng học ra, trình lên toàn bộ thành tích của đợt thi giữa kì vừa rồi, từ hạng nhất đến hạng ba mươi chín, chỉ cần ngẩng đầu nhìn sẽ không xót gì.

Toàn bộ học sinh trong lớp đều lướt nhanh mắt khắp màn chiếu, chỉ có Hạ Lâm Hi là ngoại lệ, cô vẫn vùi đầu giải sách tham khảo, vô cùng thờ ơ với thành tích của người khác.

Chủ nhiệm Hà đằng hắng giọng, mở miệng nói: "Thi giữa kì lần này, tổng trung bình điểm Ngữ Văn của lớp ta rất cao, nhưng Sinh Học và Hóa Học lại không khả quan cho lắm, hơn nữa là với số lượng lớn."

Dưới bục lặng ngắt như tờ.

"Có người điểm môn Hóa không đủ, có người lại đạt điểm tối đa. Đây là khoảng cách giữa người và người." Thầy Hà nói. "Cho đến khi các em lên đại học, hòa vào xã hội, lúc đấy khoảng cách giữa các em ngày càng lớn..."

Thầy vừa nói, vừa vung tay thể hiện một khoảng dài: "Tới lúc đấy rồi, các em nhất định sẽ hối hận tại sau lúc trước không cố gắng học hành."

"Cố gắng học hành." Bốn chữ này vẫn được nhấn mạnh như cũ.

Tai thì nghe, nhưng gương mặt Hạ Lâm Hi lại không có chút cảm xúc, bàn tay vẫn tiếp tục giải tích.

Bản nháp nhanh chóng kín chữ, biểu thức đại số hàng nối hàng, bút viết trôi chảy sống động, giống như đang mạch lạc, dứt khoát viết một bài văn.

Cô vô cùng tập trung, mắt không di chuyển, giống như một người vì bài tập mà trở thành cái máy vô tri vô giác, hai mắt là màn hình tiếp nhận, đôi tay là bàn phím, không kết nối với thế giới bên ngoài, không tiếp nhận những tạp âm xung quanh.

Phương trình dần dần tối giản, đáp án cuối cùng được viết như đang vẽ, tay cô hơi chậm lại, chợt nghe Cố Hiểu Mạn nói: "Nếu mình có một nửa nghị lực kiên trì của cậu, cũng đâu đến mức không được một trăm điểm."

Cố Hiểu Mạn cầm cán bút, vừa viết vừa vẽ lung tung trên giấy nháp, cố sức giải tỏa hết ấm ức trong lòng.

"Khi nào mới có thể được một trăm điểm?" Cố Hiểu Mạn nói. "Không phải mình không cố gắng, nhưng cố gắng đến mấy cũng chẳng được đền đáp, đến rạng sáng mình mới ngủ một chút, sáu giờ đã phải rời giường, buổi trưa chỉ được nghỉ nửa tiếng, hai tháng liên tục vẫn không có chút tiến bộ."

Cô siết chặt thân bút ký tên, mạnh bạo viền đi viền lại chữ ký của mình, dần dần xuất hiện một vết rách thô ráp, giống như có thâm thù đại hận với chữ ký vậy.

Hạ Lâm Hi vẫn đang làm bài, cũng không trả lời cô, cho dù cô nặng tay đè chữ ký mình đến vậy.

Có một thói quen đã sớm hình thành trong Cố Hiểu Mạn. Từ lúc ngồi cùng bàn với Hạ Lâm Hi đến nay, Cố Hiểu Mạn đã tạo thành một tật xấu đó là lẩm bẩm một mình.

Cố Hiểu Mạn lải nhải: "Môn Hóa của mình quá thảm, trắc nghiệm sai toàn bộ, viết ngược hai cực âm dương, tìm không ra hóa chất tạo thành... Cậu nói xem, có phải mình không nên vào ban tự nhiên?"

TramnamhoahopNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ