C24

6 0 0
                                    

Tưởng Chính Hàn chậm rãi nói, Hạ Lâm Hi vô cùng tin tưởng, cô nghiêng mặt nhìn cậu, khó hiểu hỏi: "Tại sao trên mặt trái huy chương lại có hình một chú chó săn?"

Theo lý thuyết, trên bề mặt của những tấm huy chương sẽ khắc một kí hiệu biểu trưng, vậy nên Hạ Lâm Hi mới cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc đó là trận đấu gì mà lại dùng chó săn làm kí hiệu?

Câu trả được tỏ tường vào tháng mười một, đầu giờ vẫn còn sớm, mọi người vùi đầu vào sách vở ôn bài, nhiệt độ bên trong ấm hơn so với bên ngoài rất nhiều, trên mặt kính còn đọng lại vệt nước dài.

Nhờ có lớp sương phủ kín này, thầy chủ nhiệm đành hết cách lén lút đứng ngoài cửa sổ, trông coi hoạt động của học sinh trong lớp, vậy nên ai nấy đều thả lỏng người, vô cùng hạnh phúc bởi tiết trời lạnh giá này.

Trương Hoài Võ cầm một quyển truyện tranh, đặt trên đùi len lén lật từng trang, tháng trước cậu vừa viết một bảng kiểm điểm, còn liên lụy Tưởng Chính Hàn nhưng vẫn không nhịn được, trong lòng như có kiến đốt, bức bối không thôi.

Chuyện viết một bảng kiểm điểm đối với Tưởng Chính Hàn cùng lắm chỉ mất mười phút, một bản kiểm điểm đủ tám trăm từ, lối viết rành mạch dứt khoát, thể hiện rõ tác phong của một người "đã có kinh nghiệm".

Nhưng Trương Hoài Võ vẫn lo lắng vô cùng, cậu nhìn quyển truyện tranh trước mặt, lòng cứ muốn lật lên, nhưng nếu lại xui xẻo bị bắt, cậu không thể để Tưởng Chính Hàn liên lụy thêm nữa.

Nghĩ đến đây, cậu ngẩng đầu nhìn người bạn cùng bàn.

Cậu thấy Tưởng Chính Hàn lấy một chiếc hộp nhỏ ra, đưa cho Hạ Lâm Hi đang ngồi trước.

Hạ Lâm Hi mở nắp hộp ra, ngón tay lướt nhẹ trên lớp vải bọc mịn màu đỏ, đặt giữa là một tấm huy chương vàng ánh lên lớp màu lấp lánh.

Cô xoay qua mặt trái của tấm huy chương, nhìn kí hiệu được khắc lên, quả nhiên là một con chó săn, bên dưới đề thêm một dòng chữ tiếng anh, nội dung đại khái là kết quả đạt được.

Hạ Lâm Hi vừa cảm thấy vinh hạnh, vừa cảm thấy hân hoan, nhưng cô phải tỏ ra rụt rè một chút, không thể nói thẳng ra được, cô cầm chiếc hộp này, sau một lúc mới bảo: "Mình sẽ giữ gìn cẩn thận."

Tưởng Chính Hàng cảm thấy nhẹ lòng, cậu đáp: "Sau này huy chương của mình sẽ tặng cho cậu hết."

"Huy chương lẫn cúp sao?"

"Chỉ cần cậu thích là được."

Khóe miệng Hạ Lâm Hi nhoẻn lên, rõ ràng vô cùng vui vẻ, vậy mà vẫn cố cứng đầu: "Hình như vậy không ổn lắm, giống như mình đang đoạt đi chiến lợi phẩm của cậu vậy."

"Không phải như vậy." Tưởng Chính Hàn nói. "Là mình tự nguyện dâng lên."

Trước đây lúc nói chuyện với cô, cậu còn có chút kiềm chế, nhưng bây giờ mối quan hệ tiến được thêm nhiều bước, lời nói trlừ miệng tuôn ra cũng càng lúc càng trôi chảy.

Đoạn đối thoại hòa hợp ngọt ngào bên này, một từ cũng không thiếu lọt vào tai Trương Hoài Võ bên kia.

Cậu ngẩn người nửa phút, dường như bản thân vừa nghe lầm, nhưng câu "Chỉ cần cậu thích là được" của Tưởng Chính Hàn giống như một chiếc trực thăng, cứ bay lòng vòng trong đầu cậu, in dấu lại ấn tượng vô cùng sắt son.

TramnamhoahopNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ