C7

6 0 0
                                    

POSTED INƯỚC ĐỊNH MỘT LỜI
Ước định một lời - Chương 7
Posted on 14.02.2017 by Riley An
Từ lúc vào cấp ba đến giờ, Tưởng Chính Hàn chưa bao giờ giống như hôm nay, tập trung hết sức mình chép bài giảng.

Tuy nhiên mỗi khi cậu vừa chép xong một đề bài, Hạ Lâm Hi ngay lập tức nói kết quả... Khiến cậu cảm thấy mình cũng không hữu dụng là bao.

Cậu vừa viết, vừa nói chuyện với cô: "Cậu tính nhẩm nhanh thật."

"Học thuộc bài hay tính nhẩm đều có thể luyện tập." Hạ Lâm Hi quay đầu nhìn cậu, cách một chai nước, gương mặt cậu trở nên mơ hồ trong làn hơi.

Bàn tay của Hạ Lâm Hi thong thả dịch chai nước đi.

Tưởng Chính Hàn chú ý đến tầm mắt của cô, nét chữ cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Chữ của cậu không thể nói là đẹp, hơn nữa lúc viết ngoáy lộ hết mọi góc cạnh giống như đập vào mắt người nhìn. Nhưng lúc này đây, cậu cẩn thận dùng bút viết theo đúng tiêu chuẩn, hàng chữ hạ bút tinh tế vô cùng.

Còn hai mươi phút nữa sẽ tan học, thầy giáo đứng trên bục giảng kéo chiếc đèn chiếu xuống, hiện lên một tập đề cương, mỗi một câu trong này đều khá khó.

Tưởng Chính Hàn không giải đề, nhưng cậu sẽ chép đề. Trên bảng thầy giáo viết gì, cậu sẽ chép lại nó giống như một công nhân viên tận trách với việc ghi chú cuộc họp.

Lúc dừng bút nghỉ tay, cậu đưa mắt về phía Hạ Lâm Hi, dường như cô nằm xuống cạnh bàn đã chìm vào giấc ngủ.

Đã gần đến buổi trưa, ánh nắng giống như từng tia lửa, mặt trời hầm hập như muốn đốt cháy cả Trái Đất, chép một lúc cũng cảm thất rất nóng.

Nhưng ở cuối lớp học là một dãy cửa sổ không có màn che, ánh nắng vàng chói bay thẳng vào phòng, lóa mắt vô cùng. Những hạt bụi li ti bay nhảy trong không trung, cuốn theo gió đong đưa vô tận, trốn đi ánh nắng phản chiếu từ thủy tinh, như sợ sệt bị phát hiện.

Tưởng Chính Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhìn về phía Hạ Lâm Hi.

Một lúc sau, cậu đứng lên tại chỗ, mang ghế nhựa theo cùng, khi cậu ngồi xuống, cả người đã chặn hơn nửa bức màn nắng kia.

Hạ Lâm Hi như đang ngủ trong bóng của cậu.

Thoáng chốc hai mươi phút đã trôi qua, đợi đến lúc hết giờ, rất nhiều bạn học thở phào nhẹ nhõm. Lần học bổ túc hôm nay cuối cùng đã kết thúc, lần chịu tội tiếp theo cũng là chuyện của sáu ngày sau.

Mọi người đều đã đứng dậy, thu gọn dụng cụ của mình, phòng học trở nên huyên náo hẳn, khiến Hạ Lâm Hi bị đánh thức.

Cô dụi dụi mắt mình, cúi đầu dọn sách vở vào cặp. Tưởng Chính Hàn đưa cho cô một tập giấy, từ trên xuống dưới đều là ví dụ mẫu Toán Học, cậu vẽ hình không sử dụng thước đo nhưng vẫn thẳng tắp lạ lùng.

Hạ Lâm Hi ước lượng độ dày, nhìn qua nhìn lại cũng hơn mười trang.

Cô cất tập giấy kia vào cặp, bỗng dưng cảm thấy có gì đó không ổn, cảm giác này thật là lạ lẫm, mười bảy năm qua chưa có lúc nào lại cảm thấy như thế này.

TramnamhoahopNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ