POSTED INƯỚC ĐỊNH MỘT LỜI
Ước định một đời - Chương 6
Posted on 14.02.2017 by Riley An
Một tiếng "ầm" vang lên, cửa phòng đóng lại.Hạ Lâm Hi giúp mẹ dìu cha cô từ phòng khách về phòng ngủ, ngẩng đầu nhìn đồng hồ thì thấy đã năm giờ bốn mươi rồi.
"Tám giờ sáng nay mẹ có cuộc họp tại công ty." Mẹ cô nói. "Hôm nay con có lớp học thêm phải không, có đi được không? Nếu được thì để mẹ chở nhé."
Hạ Lâm Hi suy nghĩ, sau đó nhất quyết nói mình cần đi học bù.
Cả đêm không hề nghỉ ngơi, tinh thần của cô cũng chẳng tốt lắm, nhưng người đứng lớp là một thầy giáo về hưu nổi tiếng vùng Giang Minh, Hạ Lâm Hi lo rằng nếu cô không đi sẽ bỏ qua điều gì đấy quan trọng.
Lớp học thêm ở trung tâm khu phố, tầng cao nhất một tòa nhà cho thuê, sau khi xuống xe, Hạ Lâm Hi trùng hợp gặp vài người bạn cùng lớp.
Dẫn đầu một đám là Trương Hoài Võ, cậu ta cầm trên tay một túi nilon, bên trong đều là kem lạnh, đủ mọi mùi vị.
"Mình nói cho các cậu nghe, hôm nay là sinh nhật mình." Trương Hoài Võ mở túi nilon ra, vô cùng nhiệt tình nói. "Mọi người đều biết cả rồi, mình chẳng có gì để chiêu đãi cả, vậy nên mua ít kem que, mời mọi người tự nhiên."
Mấy nam sinh xung quanh ồn ào lên, họ khoác vai nhau, cười cười nói nói, sau đó lại hát vang bài chúc mừng sinh nhật, khiến những người đi đường ngoái đầu nhìn lại.
Lúc Hạ Lâm Hi đến đó, kem que chẳng còn bao nhiêu, Trương Hoài Võ gãi gãi đầu, hơi ngượng ngùng nói: "Chị tùy ý chọn một que nhé!"
Loại kem này có bảy vị khác nhau, trong đó vị được yêu thích nhất là vị dưa hấu, còn vị ít tiêu thụ nhất là bạc hà. So với kẹo cao su thì kem bạc hà này có tác dụng không hề thua kém, ăn một miếng có thể sảng khoái tinh thần, cắn một miếng sẽ khóc ra nước mắt.
Để xua tan cơn buồn ngủ, Hạ Lâm Hi chọn vị bạc hà.
Trương Hoài Võ ngạc nhiên, vô cùng tán dương: "Không hổ là học sinh ưu tú, khẩu vị cũng khác người thường rồi."
"Hôm qua cả đêm mình không thể ngủ." Hạ Lâm Hi nói: "Ăn vị này có thể kích thích sự tỉnh táo."
Nói xong cô lại chúc cậu ta: "Sinh nhật vui vẻ, cuối cùng cậu cũng tròn mười sáu tuổi rồi."
Một nam sinh bên cạnh hỏi cô: "Hạ Lâm Hi, hôm qua cậu làm bài thâu đêm à? Sao chăm được như vậy chứ?"
Hạ Lâm Hi không giải thích, cô xé vỏ bao bì ra, ném nó vào trong một thùng rác bên đường, cắn một miếng kem rõ to, khiến cơ thể choáng ngợp.
"Hạ tỷ à." Trương Hoài Võ hỏi. "Chị không sợ đau bụng sao?"
Một câu ứng nghiệm.
Lúc ấy họ đang ở trong lớp Toán, thầy Nhậm là một giáo viên có hơn bốn mươi năm kinh nghiệm trong nghề, mái tóc hoa râm, có vết đồi mồi, mang một cặp kính viễn thị, muốn nhìn người hay tìm vật đều phải híp mắt lại, nhưng giảng bài lại trôi chảy lưu loát, giống như sóng cuộn không ngừng.