C19

7 0 0
                                    

POSTED INMY NOTE, ƯỚC ĐỊNH MỘT LỜI
Ước định một lời - Chương 19
Posted on 26.02.2017 by Riley An
Có một số chuyện vốn dĩ đã xảy ra rồi sẽ không biết được người ta vô tình hay cố ý.

Ví dụ như bây giờ.

Gương mặt Thời Oánh trắng bệch, lập tức dùng khăn tay lau màn hình và bàn phím, có lẽ vì quá lo lắng mà tay chân cô luống cuống không thôi, một số bạn trong lớp kéo đến nhìn, ai ai cũng mờ mịt không rõ chuyện gì đã xảy ra.

Tưởng Chính Hàn nâng máy tính của mình lên, tắt nguồn rồi tháo bàn phím ra, máy tính này do chính tay cậu lắp ráp, muốn sửa cũng không khó khăn gì, nhưng tình hình hiện tại còn xấu hơn dự tính của cậu, nước thấm vào những khe rạch, trực tiếp thấm vào mạch điện.

"Mình không cố ý, mình xin lỗi cậu, thật xin lỗi cậu!" Thời Oánh dùng khăn tay thấm nước, bàn tay chạm vào máy tính của cậu. "Để mình giúp cậu lau."

Tưởng Chính Hàn nói: "Máy tính không dùng nước lau được đâu."

Lời nói của cậu rất thành thật nhưng lại khiến gương mặt đối phương càng thêm vặn vẹo.

Phòng tiệc có nhiệt độ thích hợp, đèn điện sáng trưng, mùi ngọt dịu của hoa quả lan toả, âm nhạc uyển chuyển du dương, khiến người khác thả lỏng cơ thể, vô cùng thích thú.

Nhưng ở chỗ Hạ Lâm Hi, không khí xung quanh vô cùng nặng nề, cô nhìn chiếc máy tính, lên tiếng hỏi: "Còn có thể sửa lại không?"

Tưởng Chính Hàn chưa trả lời, Tần Việt đã tiếp lời: "Không sao đâu, đưa mình xem thử, năm lớp 11 mình có tham gia cuộc thi công nghệ, cũng học qua cách sửa máy tính."

Miệng cậu ta nói cho người khác nghe, nhưng tay thì chẳng hành động, chỉ đứng ở một chỗ, ánh mắt đảo qua bàn phím: "Máy tính này... dùng hai mạch điện bốn dây, bộ xử lý thuộc đời thứ năm, tần suất cpu khá thấp, phần cứng ssd không ở trạng thái cố định, vận tốc xử lý cũng không tốt lắm, giá cả cũng chưa đến ba ngàn hai."

Tần Việt cười hỏi, không đợi người khác trả lời, chỉ tổng kết: "Mình nhìn thấy giá cả của nó so với thị trường không quá cao."

Hiểu theo cách khác, chính là vô cùng rẻ tiền.

Cậu ta chưa hề nói câu nào mang ý chế nhạo, thái độ cũng khiêm nhường, nhưng Hạ Lâm Hi không nói một lời, lòng cô cảm thấy bức bối khó chịu.

Quả thật, những lời Tần Việt nói cô không hiểu lấy một từ, nhưng cô cảm nhận được, ý chính của những lời này là máy tính này chỉ là loại rẻ tiền.

Cuối cùng, cô không nhịn nổi nữa, mở miệng hỏi: "Máy tính bị đổ nước liên quan gì đến giá tiền?"

Tần Việt thấy mặt cô đổi sắc, đành lập tức sửa lời: "Đừng hiểu lầm, mình không có ý đó."

Cậu ta nhún vai nở nụ cười, lấy chiếc thẻ tín dụng từ trong ví tiền ra, đặt trên bàn, nhìn Tưởng Chính Hàn nói: "Trong thẻ có một ít tiền, mật mã là 123654, cậu cầm mua một chiếc máy mới nhé."

"Tất cả mọi người đều là bạn bè, mình có thể giúp cũng là chuyện nên làm." Giọng Tần Việt ra vẻ ôn hòa, tỏ vẻ hào phóng nói: "Được rồi, mọi chuyện đã được giải quyết, mọi người tiếp tục chơi nào."

TramnamhoahopNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ