POSTED INƯỚC ĐỊNH MỘT LỜI
Ước định một lời - Chương 4
Posted on 14.02.2017 by Riley An
Quạt điện vẫn xoay từng vòng, ngoài cửa sổ ồn ã tiếng ve ngân nga, lớp học cũng vô cùng ồn ào, nhưng chỉ trong một giây, cả thế giới liền tĩnh lặng.Thầy giáo Ngữ Văn đẩy cửa bước vào, sắc mặt không tốt lắm.
Nghĩa vụ của một học sinh cấp ba vô cùng nặng nề mà môn Văn là một trong sáu môn chính, muốn học sinh chịu chú ý cũng chỉ mong giáo viên vừa giảng bài hay vừa có óc hài hước, giống như một người có khả năng thu hút mọi ánh nhìn.
Một trong ba lớp chuyên của trường Giang Minh may mắn có một giáo viên Ngữ Văn như vậy.
Vị giáo viên này họ tên đầy đủ là Triệu Ninh Thành, cỡ khoảng ba mươi tuổi không hơn không kém, tốt nghiệp khoa tiếng Trung của một trường đại học danh tiếng, có tài viết thư pháp tuyệt vô cùng. Trong lớp của thầy, thời gian giống như thoi đưa, đến lúc tiếng chuông hết tiết vang lên chỉ cảm thấy dường như mới mười phút trôi qua mà thôi, hoàn toàn trái ngược với cảm giác ngóng trông ở hai môn Lý Hóa.
Có thể hiểu rằng, Triệu Ninh Thành vô cùng may mắn, không chỉ được học sinh quý mến mà còn được ban giám hiệu nhà trường coi trọng.
Bốn giờ ba mươi lăm phút chiều, Triệu Ninh Thành bước lên bục giảng.
Thầy giữ cuốn giáo án lật sẵn trên tay trái, bàn tay còn lại cầm phấn viết, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, thân hình cao gầy cân xứng, nhìn qua cứ nghĩ chỉ là một thiếu niên.
Triệu Ninh Thành nói: "Hôm nay không học bài mới, lấy bài thi giữa kì của các em ra đi, tổng kết lại đề một tiết."
Dưới bục, tiếng loạt xoạt nối đuôi nhau vang lên.
"Bây giờ chúng ta sẽ sửa bài, đầu tiên sửa phần Tập Làm Văn." Triệu Ninh Thành nói. "Đề bài lần này là "Không cam chịu tầm thường", viết theo lối quy nạp, thầy nghĩ ai cũng đã học kĩ càng."
Thầy bắt đầu viết lên bảng thể loại văn cần làm.
"Hạ Lâm Hi làm bài được trọn điểm." Thầy Triệu nhìn về phía Hạ Lâm Hi. "Trước nhất chúng ta nên tham khảo, em Hạ đọc bài của mình cho mọi người nghe nhé!"
Khung cửa sổ trong phòng học hé mở, một làn gió ấm áp ùa vào, trong lớp vang lên một tràng vỗ tay kéo dài không dứt, giống như một khúc ca tán dương nhiệt thành.
Trên bàn của Hạ Lâm Hi, sắp lên từng tập, từng tập giấy vở... Mọi người đều nhìn cô, chờ cô đứng lên đọc một bài văn diễn cảm xúc tích.
Nhưng Hạ Lâm Hi lại nói: "Xin lỗi thầy, em không tìm thấy bài của mình."
Triệu Ninh Thành cười nhẹ, sau đó hỏi: "Em không nhận được bài?"
"Em đặt hết tài liệu lên bàn rồi." Hạ Lâm Hi cúi người xuống, ôm ra một chồng bài tập. "Nhưng vẫn chẳng thấy đâu."
Triệu Ninh Thành vẫn kiên nhẫn đáp: "Em cứ tìm đi, chắc sẽ thấy ngay."
Hạ Lâm Hi kéo khóa cặp ra, dốc ngược nó xuống, trên bàn cô là một đống hỗn độn, thế nhưng chẳng thấy tung tích bài thi của mình.