♠Chương 18♠

314 21 13
                                    

Một đêm này Thiên Tỉ ngủ đặc biệt ngon giấc, ngay cả ác mộng mọi hôm đeo bám cậu, hôm nay cũng không"ghé thăm".

Sáng sớm ngày hôm sau, rèm cửa màu kem phất phơ trong gió, ánh nắng ban mai len lỏi vào từng góc phòng. Ngoài vườn hoa oải hương khoe sắc tím, hương thơm thanh nhã lan tỏa không gian. Những cánh hồ điệp xanh đỏ bay lượn trong không trung, từng đôi, từng tôi múa lượn.

Thiên Tỉ thức dậy, vươn vai đầy thoải mái. Đã lâu lắm rồi, cậu không được ngủ ngon giấc như vậy. Không gian khoáng đãng, hoa thơm cỏ mát, hồ điệp lượn quanh, quả là mỹ cảnh. Từ ngày trở về Trung Quốc, Thiên Tỉ đã không có một khắc ngắm mỹ cảnh như vậy. Đây chính là một dịp hiếm có.

-Học trưởng, bữa sáng đã làm xong rồi đây.

Ngữ Yên hô lớn, trên tay bưng một khay đồ ăn. Cô giúp Thiên Tỉ rời giường, ngồi lên xe lăn, đưa vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Đối với sự giúp đỡ này của Ngữ Yên, Thiên Tỉ đã sớm quen thuộc. Nhưng vấn đề thay quần áo gì đó, đa số là cậu tự làm, cũng có khi Vương Tuấn Khải tới giúp cậu.

-Sao anh ăn ít như vậy? Thế làm sao mà béo được. Nhìn xem, anh giờ gầy như một con nhái vậy đó....

-Ngữ Yên, em từ khi nào lại nói nhiều như vậy? Lúc trước đâu có vậy đâu.

Ngữ Yên ngồi xuống giường lớn, mặt méo xệch, giọng meo meo nói:

-Học trưởng, em là lo lắng cho anh. Anh không những không cadm kích, lại còn chê em lắm lời. Thật là uổng phí lòng tốt của người ta mà.

Thiên Tỉ đối với vị học muội này luôn không nói lại được. Cậu chỉ đành cười cười, chính mình thắt lại caravat.

Ngữ Yên rời phòng cậu không lâu Vương Tuấn Khải cũng tiến vào, đưa cậu đi làm. Đột nhiên Vương Tuấn Khải tiến đến, nâng tay vén mái tóc cậu.

-An...anh làm cái...cái gì vậy?

Vương Tuấn Khải nghe cậu hỏi liền giật mình thu tay lại. Hắn thực sự nghi ngờ bản thân mình có phải hay không đã có cảm tình với Thiên Tỉ? Nếu là như vậy....Không thể, hắn yêu Quân Đồng, người hắn muốn lấy là Quân Đồng. Có lẽ do sống chung với cậu nên hắn mới thấy vậy thôi. Chắc chắn là như vậy.

Hà Ái Phương thấy hai người bước ra từ phòng của Thiên Tỉ liền rất ghen tị. Thiên Tỉ kia có gì hơn mình? Cùng lắm chỉ là được cái ngọc thụ lâm phong, giọng nói ấm áp. Chỉ có vậy. Còn tâm địa....chưa xác định được.

Đến đầu cầu thang, Vương Tuấn Khải nhờ dì Trương đem xe lăn xuống dưới nhà, còn chính mình thì cõng cậu xuống nhà. Nằm úp sấp trên tấm lưng rộng lớn, vững chắc của hắn, Thiên Tỉ cảm thấy thực ấm áp, giống như có một dòng nước ấm len lỏi vào trong tim.

Hai người rời nhà, Hà Ái Phương nhân lúc không ai để ý, lẻn vào phòng Vương Tuấn Khải. Nghe nói, gần đây tập đoàn Phong Vũ sắp cho ra sản phẩm mới. Có lẽ đây chính là cơ hội của cô ta. Những tài liệu quan trọng, Vương Tuấn Khải thường để trong phòng của chính mình. Đây chính là do cô từ chỗ Hạ Quân Đồng mà biết được.

Hà Ái Phương nhẹ nhàng đi lại trong phòng, tìm kiếm từng ngăn bàn. Phòng Vương Tuấn Khải rất giộng, bên trong phòng ngủ còn có một căn phòng nhỏ đựng tài liệu. Thường thường, không ai được phép lui tới căn phòng này, ngay cả người quét dọn.

[Fanfic Khải Thiên]  ⭐Ái Vô Sắc⭐Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ