Editor: Linh Đang
Bộ dáng Đường Khải Sâm như cũ vẫn là người đàn ông thành công cẩn thận tỉ mỉ, âu phục màu đen trên người càng làm nổi bật dáng người càng thêm cao to của anh, áo sơmi vĩnh viễn đều cài đến một cúc cuối cùng, cả người đều lộ khí chất lạnh nhạt không nói lên lời. Trước giờ anh đều không dễ thân cận, trước kia Khương Vãn Hảo cho rằng đây là tính cách anh cho phép, sau này sau vô số lần té ngã mới biết được, anh không phải không gần nữ - sắc, chỉ là vĩnh viễn gần có một người kia mà thôi.
Hồi ức ùn ùn ùa về, cô vội vàng dừng tâm tư, lúc này an tĩnh lại mới phát hiện toàn thân trên dưới đều đau dữ dội. Thần kinh của cô dường như luôn trì độn quá nhiều so với người khác, mỗi lần dập đầu lúc chạm, hình như phải rất lâu sau mới ý thức tới cơn đau.
Mười phút trước đó, cô bị Đường Khải Sâm mời đi vào quán cà phê ven đường này, sau khi hai người ngồi đối diện thật lâu, nhưng ai cũng không biết nên chủ động nói chút gì. Thật ra tình huống của bọn họ đích thực không thích hợp xa cách lâu gặp lại, vốn chính là hai người không có chung đề tài gì, ngồi chung một chỗ ngược lại gia tăng gánh nặng trong lòng cho lẫn nhau mà thôi.
Điều kiện của quán cà phê rất tốt, im lặng thanh u, bên trong phát ca khúc vô danh, âm sắc trong veo giọng nữ lần lượt hát: "Chưa bao giờ nghĩ tới còn có thể gặp anh, vốn tưởng rằng đời này cũng không gặp lại, mang theo em với quá khứ hỗn loạn..."
Thật sự là rất chật vật, Vãn Hảo nương vào cái bóng mơ hồ dưới cửa sổ sát đất đánh giá chính mình, hình như cô đang ở trước mặt Đường Khải Sâm, vĩnh viễn đều là bộ dạng hỏng bét.
Đường Khải Sâm ngồi trên ghế sô pha đối diện, ngón tay thon dài nhẹ nhàng che một bên tay vịn, thật lâu sau mới không nhanh không chậm hỏi một câu: "Vài năm nay sống tốt không?"
Giọng nam trầm thấp, dễ nghe êm tai trước sau như một, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía anh, xả khóe môi lộ ra đại đại mỉm cười: "Rất tốt, công việc không tệ, đồng nghiệp rất dễ ở chung, thu nhập cũng khả quan, sắp có thể mua phòng ở Lăng Thành..."
Đón đôi mắt tối đen kia, cô nói đến một nửa lại dừng lại, yết hầu căng lên từng đợt. Đường Khải Sâm sớm đã im lặng thu hồi tầm mắt, anh không nói lời nào, không khí lại lạnh xuống lần nữa.
Vãn Hảo cắn cắn môi, dường như bệnh cũ của cô lại tái phát, Đường Khải Sâm chán ghét nhất là cô líu ríu nói quá nhiều, người ta chỉ là lễ phép hỏi mà thôi, làm sao mà thật sự muốn biết chi tiết. Cô không khống chế được trong đầu bắt đầu tìm từ muốn rời đi, nào ngờ một giây sau người đàn ông trước mặt bỗng nhiên lại mở miệng nói: "Vết thương trên người, không cần đi bệnh viện?"
Cô rõ ràng sửng sốt, giọng nói quan tâm như này thế nhưng phát ra từ miệng Đường Khải Sâm?
Thấy cô chậm chạp không nói lời nào, đối phương dừng một chút còn nói: "Tuy rằng trách nhiệm tại em, nhưng xe là của anh, không muốn về sau có chuyện phiền toái."
Đây mới là lời mà Đường Khải Sâm sẽ nói, nóng lòng phủi sạch, đoạn tuyệt hết thảy nỗi lo về sau. Vãn Hảo nhếch môi cười, làm cho mình cười không hề sơ hở: "À, không có việc gì, tố chất thân thể tôi rất tốt."
BẠN ĐANG ĐỌC
Cuộc hôn nhân mù quáng- Phong tử tam tam
Любовные романыTên truyện: Cuộc hôn nhân mù quáng Tg: Phong tử tam tam Tình trang: đã hoàn (76 chương) Editor: Linh Đang - Mỹ Mạnh Mẽ Nguồn: Diễn đàng Lê Quý Đôn #I'm appologized for posting this story without all editor's approval. Tóm tắt: Sai lầm lớn nhất đ...