Nhìn cảnh tượng trước mắt có có chút khó tiếp nhận, trường Teiko này lớn kinh, xin lỗi cho cô nhà quê chút, dù sao đã lâu không đặt chân tới nơi thế này lúc cô tỉnh lại trong thân thể này là đang ở một vùng quê thuộc sở hữu dưới tên cô nên qua loa đại khái nói *nhà quê mới lên thành thị* cũng không sai lắm. Cô hiện tại tuy đã hoàn thành hết thủ tục nhập học nhưng vẫn cần kiếm thầy hiệu trưởng hỏi lớp và tất tần tật về trường, học sinh mới chuyển trường thật khổ, khổ hơn là còn chuyển về ngay giữa kì năm 3 (lớp 8). Cô lủi thủi vòng quanh tìm phòng hiệu trưởng, mọi người ở đây điều không thấy cô nên cũng không thành này nọ chú ý, thế quái nào trường này có cái bản đồ mà vẫn như không vậy, cô thật sự đang đi lạc sao huhuhuhu.
_bịch....bịch....loét.........rích............bịch.............
Cô có chút ngẩn ra tiếng này, thật lâu không nghe thấy, là bóng tưng và tiếng giày chà sát nền gỗ! Cô chạy tới cánh cửa nơi phát ra tiếng động ấy, hít một hơi sâu cô bật mở cánh của ra.
Bên trong có bảy người, hai người đang ngồi ở hàng nghế dành cho huấn luyện viên và dự bị, một cô gái tóc hồng và một cậu có mái tóc xanh với gương mặt poker face đang nhập tâm theo giỏi trận bóng. Nhìn ra phía sân bóng, có 5 người đang không ngừng dành trái bóng tiến về phía khung, trong khá loạn vì chơi solo cả năm mà chỉ có hai khung gỗ (ko biết gọi sao, tạm gọi vậy đi) tất cả điều thật cao, có một người như titan vậy nhìn ngầu ghê luôn chắc là tiền vệ trung tâm nha, cao quá.
Còn người đang giữ bóng đang bị kẹt giữ 4 người còn lại đang tìm cách thoát thân, cách chơi bóng đó có lẻ là bóng rổ đường phố đi, nhìn rất đẹp mắt. Mà trong đen quá, hahaha.
Tiếp là một anh bạn tóc xanh lá, ờ trông nghiêm túc ghê, với có thể ném trái ba điểm từ rất xa nha, siêu quá, độ chính xác cực chuẩn luôn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Kuroko No Basket] HIMAWARI FUKKATSU-(hoàn)
FanfictionTác giả: Đại Tiểu Yuu (Mạc Y Y) Nhân vật chính: Himawari Fukkatsu, Aomine Daiki. Những người khác: Kuroko No Basket chúng. Tình trạng: Đã Hoàn. Nói về truyện: Câu truyện thập phần nhanh gọn. Một chặng đường điều vui vẻ mà đi, kết cục xúc tích không...