Có vài người nói, biết sai mà sửa, quay đầu là bờ, là đáng khen ngợi.
Có vài người nói, biết phía trước là ngõ cụt, biết đi tiếp là vực thẳm, nhưng vẫn đi tiếp, chỉ để thỏa mãn thú vui của mình, là đáng nguyền rủa.
Nhưng họ đâu có biết, đâu phải ai cũng có thể dừng lại và quay đầu là bờ được?
Họ đâu có biết, đi tiếp là đau khổ, dừng lại có thể sẽ càng hối tiếc hơn... nhưng nhiều hơn là không cam lòng.
Giống như hai người họ vậy...
Bạch Ngọc Đường quen biết Triển Chiêu là tình cờ, anh đối với Triển thị vẫn còn ít nhiều nghi ngờ nhưng anh không hề có ý định sẽ lợi dụng Triển Chiêu để điều tra Triển thị và Triển Hạo.
Triển Chiêu quen biết Bạch Ngọc Đường là tình cờ, vì không muốn liên lụy đến anh mà đỡ phát đạn kia cũng là tình cờ, tuy biết anh là cảnh sát nhưng cậu cũng không nguyện ý lợi dụng anh ta để làm lợi cho Triển thị.
Cho nên, dù có nhiều bạn nhưng họ vẫn nguyện ý làm bạn với nhau.
Bởi, Triển Chiêu có thể làm bạn với những người bạn kia, chẳng qua là vì cậu cũng được ngượi ta tung hô mấy tiếng 'Chiêu thiếu gia'.
Bởi, Bạch Ngọc Đường quan hệ tốt với bạn bè đồng nghiệp, chẳng qua là vì họ cùng làm việc ở một nơi, cùng chung một lý tưởng.
Cho nên, khi nhận thấy sự chân thành trong ánh mắt của đối phương, họ đã nguyện ý làm bạn với nhau dù đã có rất nhiều người bạn khác.
Bởi vậy mới nói, một hành động nhỏ có thể dẫn cuộc đời người ta rẽ ngoặt sang một hướng khác.
Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường trở thành bạn với nhau, ai biết tình bạn này sẽ đi về đâu?
Phương Tĩnh là chị dâu của Triển Chiêu, cô chỉ cần nhìn một lần là biết thái độc ủa Triển Hạo với chuyện này, cho nên cô đã nhắc nhở cậu em chồng của mình nên dừng lại, nhưng hình như cậu ta nghe mà không thèm thấm.
Trịnh Ngọc Lan là mẹ của Bạch Ngọc Đường, bà đối với hoàn cảnh của con trai mình rõ như lòng bàn tay, cho nên bà mới bảo con trai nên suy nghĩ cho kỹ, nhưng hình như nó nghe mà không muốn nghĩ.
Mọi người đều phản đối! Thứ tình bạn chưa kịp xây thành đã phải phá bỏ sao?
Bạch Ngọc Đường không vui.
Triển Chiêu càng không vui.
Còn lý do tại sao không vui thì họ cũng chịu.
Thời gian Triển Chiêu nằm viện, Bạch Ngọc Đường đã sớm thân thuộc với cậu. Nhưng càng thân thuộc, Bạch Ngọc Đường càng cảm thấy cậu bé này có nét gì đó rất giống lam y nhân trong giấc mộng kỳ lạ kia. Mặc dù lam y nhân đó không hề mở mắt, cũng không làm bất cứ điều gì, nhưng hình như Triển Chiêu với y, từ ngoại hình cho đến tính cách, từ màu sắc yêu thích cho đến cái tên, tất cả đều như từ một khuôn đúc ra. Bạch Ngọc Đường vì thế lại càng ngày càng có hảo cảm với cậu ta hơn.
Hôm nay Triển Chiêu xuất viện, lại là chủ nhật. Theo lẽ thường thì hẳn là Triển Hạo sẽ tự mình lái xe đến đón, ai biết được Triển Chiêu lại gọi điện về, nói anh trai cứ đến công ty làm việc đi, dạo này công ty cũng có nhiều chuyện cần xử lý mà.
![](https://img.wattpad.com/cover/134044404-288-k947734.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
BỞI VÌ ĐỊNH MỆNH ĐÃ CHO ANH GẶP EM
FanficCover credit: Xiaotakara ______________ Tác giả: Quyên Quyên (娟娟) Thể loại: hiện đại, thanh thủy văn, nửa trinh thám, nửa hắc bang, đam mỹ, thử miêu... (nói chung là hỗn tạp) Cp: tự tưởng tượng End? : HE Trình độ cẩu huyết: 50% ??? ______________...