Chương 1: Cứu sống vong hồn

476 13 0
                                    

Đêm ngày ba mươi Âm lịch, cũng là đêm cuối cùng của năm 2017. Trăng tròn vành vạch, chiếu thẳng đến khu mộ khuất sau dãy núi kia. Mây lác đác từng đám, như sợ ánh trăng không soi đến được những ngôi mộ kia thì sẽ gây ra oán niệm.

Mẩu đất thứ bảy từ trái sang, thứ tám từ trên xuống, có hai người một nam một nữ, chằm chằm nhìn vào phần bia mộ. Nhiệt độ ngược lại không phải bởi vì có người mà tăng lên, càng lạnh lẽo hơn. Cách xa thôn làng đang náo nhiệt xem chương trình chúc tết, xóm xóm lên đèn cúng kính. Khói lửa cũng bởi vì giấy hương vàng mã mà kéo lên từ mọi hướng, như an ủi những vong hồn còn nằm sâu dưới lòng đất.

Thời điểm này, cũng chính là lúc những linh hồn có sức sống nhất. Nói cách khác, cũng là cơ hội tốt nhất để hồi sinh một người. Hai người kia đứng trước mộ, đôi mắt không chuyển động cũng không chớp. Chờ đợi, chờ đợi thời khắc sang năm mới.

- Em xác định sao?

- Xác định cái gì? - Cô gái kia trả lời, trông chỉ như vừa tốt nghiệp cấp ba.

- Vật dậy một vong hồn đã chết, có biết bao nhiêu tội lỗi không?

- Vậy anh còn đứng đây làm gì? Mau báo cáo xuống Địa Mẫu đi. Vừa hay bọn họ chắc đang ăn tiệc chúc mừng qua năm mới. - Cô gái không sợ, ngược lại còn ngẩng cao đầu - Trừ những người chết do xui xẻo ra, chẳng ai tự nguyện gây tai nạn nữa đâu.

- Em gái... - Cuối cùng không gắng gượng nổi nữa, người đàn ông buông thõng hai vai. Từ một đấng mày râu trở thành một tên nhát chết. Cách biệt chỉ có một cái chớp mắt - Em không thấy ở đây ám khí quá nặng hay sao? Còn nữa, em trốn tránh kỷ cương làm việc này thì thôi đi, còn lôi anh theo làm gì? Mặc dù nói anh cũng có chút chức vị nhưng so với bọn kia chỉ như nhân viên văn phòng thôi. Giấy không gói được lửa, nếu chuyện này mà bị phát giác thì anh em mình chỉ có ngồi tù đếm lịch.

- Ngồi dưới kia cả ngày có khác gì ngồi tù sao? - Cô gái lườm anh ta, cứng rắn đối đáp - Không hiểu rõ chuyện của bố mẹ, em ngủ cũng không yên.

- Vì chuyện này mà em làm đến nước này có đáng không? - Nói xong anh ta sờ hai tay - Lạnh quá, hay là chúng ta về đi Ly Ly.

- Em sinh ra đã là mồ côi, bị vứt trong chùa, được cô nuôi. Sau khi chết, được bố mẹ nuôi. Tuy bọn họ là người chết, nhưng ít nhất cũng đối với em rất tốt. Em không thể để bọn họ cứ tan biến vĩnh viễn không siêu sinh mà không biết lý do. - Không cần nói nhiều, dường như đã đến thời điểm, cô gái hít sâu một hơi.

Trần Thạch.

Đại Thành há hốc mồm. Đứng trước mắt họ đây là người đàn ông cao một mét chín mươi, hai vai ngang rộng, khí thế mười phần. Anh ta theo phản xạ rụt cổ, như loài động vật thấy thiên địch của mình. Cô gái cũng hết hồn, nhưng có phần bĩnh tĩnh hơn. Cái làm cô hơi hoảng hốt chính là, người này quá dũng mãnh.

Đôi mắt tối mịt trong đêm, bởi vì đứng ngược sáng nên không thấy rõ gương mặt. Tóc hắn rất dài, trải hết tấm lưng rộng. Cơ thể vạm vỡ kia, mái tóc dài, trang phục cũ kĩ, áo choàng lất phất. Chính là Đại tướng quân Trần Thạch.

[Full] Em là linh mục, tôi là quỷNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ