Chương 17: Sự tích Hằng Nga

53 4 0
                                    

Hằng Nga nghẹn uất, nước mắt như hoa rơi, làm cách nào cũng không ngừng lại được. Bồng Mông nghe lời không làm gì thêm nữa. Đó là chuyện riêng của bọn họ, là quá khứ không ai muốn nhắc lại. Cho dù bây giờ Bồng Mông là một thằng bán quán vô danh hay Hằng Nga trở thành tiên tử trên Thiên Đình. Hắn lại càng không muốn nhắc tới.

Hằng Nga vô thức bước thụt lùi, không ai ngăn cô lại. Chú Cuội mắt thấy, tay nhanh hơn đầu, chạy đến ôm cô vào lòng. Sau lưng vang lên tiếng "phập" xé lòng. Hằng Nga thất thần, xoay phắt lại. Sau lưng chú Cuội đã thấm đẫm máu, hắn cố chấp đi tới một bước, thanh giáo sau lưng rời khỏi cơ thể, máu chảy như suối.

- Cuội!

Lần đầu tiên Hằng Nga gọi đích xác tên Cuội. Không phải là "Anh", "Người hầu kia" hay "Tên vô dụng". Cô áp chế lồng ngực nổ tung, vụng về nâng đỡ chú Cuội. Chỉ trong thời gian ngắn mà biết bao nhiêu tai nạn xảy ra, Địa Mẫu đau đầu, kêu người gọi bác sĩ đến. Phía sau Hằng Nga chính là bức tượng đầu quỷ của khách sạn, trên tay vừa vặn cầm một thanh giáo.

- Sao anh điên vậy hả?

- Hằng Nga, đó không phải là lỗi của cô, không một ai ở đây khinh thường cô cả. Hiểu không?

Hằng Nga đến phát điên rồi, làm gì còn quan tâm những lời đó, chỉ máy móc gật đầu cho hắn vui lòng. Bọn Trần Thạch hơi bất ngờ. Hằng Nga đối xử với chú Cuội như vậy mà Cuội còn đỡ cô ta một nhát giáo. Dù không chết nhưng cũng đau hơn cả cái chết. Tâm địa lạnh lùng kiêu ngạo của Hằng Nga cũng không còn thấy đâu nữa.

Tóm lại, mọi chuyện vẫn hoàn về như cũ. Lần đi dự tiệc này cũng lâu thật. Hoài Ly không về Thiên Đình cùng bọn họ nữa mà trở về nhà của mình. Thật lâu rồi chưa về nhà, không biết sàn nhà có bám bụi không nữa. Còn có cây tầm gửi trước nhà đã trổ bông hay chưa?

Hoài Ly nương theo đèn đường trở về, dưới chân vô tình dẫm phải trái tầm gửi trắng nõn. Chắc là đã đến nhà rồi. Có điều, vừa ngẩng đầu liền ngây người một lúc lâu. Căn nhà không còn là màu đen u ám nữa mà được sơn thêm rất nhiều màu khác nhau. Rực rỡ, nổi bật trên cả con phố. Bên ngoài vườn cũng trồng thêm nhiều hoa. Tựa như ánh sáng mỗi ngày đều chiếu đến nơi này.

- Thích không?

- Là anh làm sao? - Hoài Ly cảm động nhìn hắn, đôi mắt đong đầy sóng nước.

- Coi như trả ơn cô mấy ngày đấy cho ta ăn nhờ ở đậu. - Trần Thạch mắt sáng như sao, hiên ngang chắp tay sau lưng. Hắn bước tới ngồi ở cái xích đu dưới cây tầm gửi, vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh. Hoài Ly hiểu ý liền bước tới - Cả người cô nhìn u ám như xác chết vậy, dù đúng là cô chết thật. Ta nghĩ, bố mẹ cô hẳn cũng không muốn thấy. Bản thân còn chăm sóc không tốt thì sao lo được chuyện gì khác.

- Ừ, anh nói đúng. - Cô buồn bã ngồi bên cạnh.

- Căn nhà này được sửa sang lại từ lâu rồi. Vốn tưởng sau khi dự tiệc xong sẽ đến đây ngay, không ngờ còn kéo dài quá lâu. - Thân là Đại tướng quân, Trần Thạch ghét nhất là chậm tiến độ - Cũng may là còn kịp. Hoài Ly, chúc mừng sinh nhật.

Hoài Ly thấp giọng cảm ơn. Trong trí nhớ cô chưa từng tồn tại ngày như vậy, từ sau khi chết. Bố mẹ không muốn cô cứ mãi nhớ về chuyện lúc trước nên bọn họ lấy ngày nhận nuôi cô làm ngày sinh nhật. Còn hôm nay, là ngày sinh nhật chính xác của cô lúc mới chào đời. Hoài Ly thở hắt một hơi, ngẩng đầu đếm sao trời. Cho dù những vì sao kia là do Địa Mẫu tạo ra, dù thời gian trên trời dưới đất đều đảo lộn lệch lạc, cả bầu trời cũng sáng rực hơn thường ngày.

[Full] Em là linh mục, tôi là quỷNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ