Vì Ngữ Ngưng mũi rất thính cho nên Cổ Tịch cũng không dám cho Huyền Cơ lên xe mình, nàng nhận lấy chìa khóa của Huyền Cơ rồi cõng nàng ấy xuống bãi giữ xe. Chiếc xe của Huyền Cơ rất nổi bật trong các xe ở bãi đỗ, Cổ Tịch có thể tìm thấy dễ dàng. Nhà của Huyền Cơ cũng tương đối gần công ty, chạy chưa tới năm phút là tới, rõ ràng đây là nhà thuê để tiện đi làm.
Vất vả cả nửa tiếng mới mang được bị thịt cỡ Huyền Cơ về giường, Cổ Tịch thả nàng ấy xuống, sau đó đi lại tủ thuốc ôm tất cả lọ thuốc lại bày trước mặt Huyền Cơ, hỏi:
- Lọ nào là thuốc trị cảm sốt?
Huyền Cơ cố gắng mở đôi mắt nặng trịch của mình lên nhìn một dọc, thều thào nói: - Lọ màu xanh, cho tôi hai viên.
Dù sao Huyền Cơ cũng là người học y, Cổ Tịch nghĩ mấy thứ đơn giản như vậy chắc Huyền Cơ cũng biết. Thế nên nàng lấy hai viên thuốc ra đưa cho nàng ấy, sau đó đi lấy nước, nấu một ít cháo cho Huyền Cơ ăn.
Nấu xong nồi cháo cũng gần bảy giờ, Cổ Tịch mang cháo vào bên trong phòng dỗ Huyền Cơ ăn một ít. Thấy thân nhiệt của Huyền Cơ cũng giảm nên mới dám đi về, Cổ Tịch bắt taxi về công ty lấy xe, sau đó chạy xe một mạch về nhà.
Ai bảo Huyền Cơ dùng mùi hương đến ngọt ngào như vậy, tất cả lưu hết vào trong áo Cổ Tịch. Thế nên Cổ Tịch tắm thay quần áo, sẵn tiện giặt hết quần áo của Ngữ Ngưng bỏ trong nhà tắm. Trên áo quần của Ngữ Ngưng còn lưu lại một mùi hương nhàn nhạt thanh nhã, lúc bỏ vào máy giặt Cổ Tịch có tham lam ngửi một ngụm, thật thơm, Ngưng Nhi lúc nào cũng thơm.
- Chị về rồi, giờ chị thay đồ. Hôm nay ba mẹ chị về nước, tối nay em ngủ một mình nhé- Ngữ Ngưng tháo đôi giày cao gót để vào kệ, sau đó đi lại gần chỗ Cổ Tịch đang ngồi, ôm lấy Cổ Tịch âu yếm.
Cổ Tịch sờ vòng tay đang ôm mình, làn da của Ngữ Ngưng mềm mượt như nhung, khi sờ liền cảm giác mát mẻ như ngọc thạch: - Để em chở chị? Được không.
- Được, giờ chị tắm một chút.
Nói rồi Ngữ Ngưng hôn nhẹ vào má Cổ Tịch, nàng đứng lên đi vào nhà tắm. Hôm nay cha nàng về nước và yêu cầu nàng về ăn cơm, không thể nào từ chối được, đành thất hẹn với Cổ Tịch. Sau khi tắm xong Ngữ Ngưng mang mái tóc đẫm nước ra đi lại gần Cổ Tịch, nàng biết Cổ Tịch sẽ nhanh chóng sấy cho mình, bởi vì Cổ Tịch luôn chu đáo như thế, nàng mới yêu, yêu đến sâu nặng.
Thay y phục xong, Cổ Tịch chở Ngữ Ngưng về biệt thự Tiết gia, vẫn là cánh cổng to cao đó, con đường có thể đi vào tận năm chiếc xe. Cổ Tịch không chở Ngữ Ngưng vào sâu bên trong, chỉ để nàng ở ngoài cửa, dù sao nói không cố kị Tiết gia cũng không đúng. Nàng sợ Tiết gia biết mối quan hệ giữa nàng và Ngữ Ngưng, Nhã Thư.
Bình thường, Ngữ Ngưng không bao giờ tỏ vẻ là đại tiểu thư với nàng, nhưng nàng biết Tiết Ngữ Ngưng là đại tiểu thư, bước chân nàng ấy đều được trải gấm lụa bên dưới. Gương mặt Tiết Ngữ Ngưng không phải bức nhân, diễm lệ như Nhã Thư, cũng không đẹp như hoa nở rộ như Mạn Hy. Gương mặt của Ngữ Ngưng thanh tú, là dáng vẻ của chủ mẫu hậu cung, thanh như dòng nước suối trong, mỹ như mặt trời lúc ráng chiều mỹ lệ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT][NP][Tự Viết] Đế Vương Luyến
Teen FictionCổ Tịch nhất thời xuyên qua thời không biến thành tiểu nha đầu tám tuổi, mà tiểu nha đầu này lại là nữ thái tử hoang dâm vô độ. Hoa rơi, hoa nở, mùa nối tiếp mùa, thê thiếp vô số. Nàng tài khuynh thiên hạ, nàng mỹ mạo vô song, dân chúng kháo nhau r...