Từ ngày được phong làm tài nhân, Nhược Vân không được như trước hầu hạ cho Cảnh Tịch nữa, nàng phải an phận ở trong tẩm cung của mình chờ đợi Cảnh Tịch. Những ngày gần đây tương đối yên bình, ngoại trừ Cảnh Tịch cho người truy lùng người của Điềm vương, còn lại không có vấn đề gì lớn xảy ra. Đất canh tác của Cảnh Tịch ngày càng được mở rộng, giá lương thực giảm xuống, đó là điều trăm dân mong chờ.
Lã gia là một dòng tộc lớn ở Cảnh quốc, có khả năng đúc kiếm, rèn vũ khí tuyệt đỉnh, vì thế nên Điềm vương trước tiên hết luôn muốn bắt tay với Lã gia. Mà dạo gần đây Cảnh Tịch cho thấy sự tín nhiệm giữa nàng và Lã gia, đem Khuê Thư sủng tới tận trời. Nhìn nàng ấy đang nằm ngả ngớn trên đùi nàng là biết.
- Khuê Thư, nàng không định dậy dùng bữa sáng?
Cảnh Tịch có chút đau đầu nhìn con rắn không xương nằm lên đùi mình, cũng may giường rất rộng, khi nằm không có gì bất tiện. Khuê Thư dụi dụi mắt mình, không muốn dậy chút nào, nàng ưm một tiếng lăn qua góc giường tránh đi Cảnh Tịch.
- Thiếp chưa muốn tỉnh.
Thật sự bó tay với nàng, Cảnh Tịch ngồi dậy buông hai chân xuống giường định mang hài vào thì Khuê Thư lăn người qua, nhanh chóng ôm eo nàng không cho đi đâu cả.
- Nàng thật không muốn dậy? Để thái hoàng thái hậu biết..
Chưa nói dứt lời Khuê Thư đã nhanh chóng bật dậy, quy quy củ củ mà đứng trình diện trước mặt Cảnh Tịch. Đừng ai nhắc đến thái hoàng thái hậu trước mặt nàng, nếu nhắc đến thế nào cũng thu được gương mặt xanh lè mất máu của nàng.
- Thiếp mặc y phục, thiếp dùng bữa sáng.
Nói rồi Khuê Thư nhanh nhẩu nhặt y phục vương vãi dưới nhà từng kiện từng kiện mặc vào, còn mau chóng rửa mặt, gọi người búi tóc. Nếu lúc nào cũng ngoan như thế thì Cảnh Tịch cũng không phải ngày ngày đau đầu rồi.
Lúc hai người đang dùng bữa sáng thì có một việc ngoài dự tính của Cảnh Tịch, lính canh chạy vào cấp báo cho Xuân Phúc công công, Xuân Phúc công công quy củ ghé sát tai Cảnh Tịch nói:
- Có một người xưng là Đồng Phi Vũ, muốn tham kiến hoàng thượng.
Nàng đã bảo mười lăm tuổi hẳn đến tìm nàng, không ngờ Đồng Phi Vũ lại đến sớm. Đôi mày của Cảnh Tịch nhíu lại, nàng phất tay áo bảo:
- Cho triệu.
Đồng Phi Vũ năm nay mười tuổi, một lòng hướng về Cảnh quốc Tịch vương, hắn trau dồi học thức để sớm có ngày ứng thí phục vụ triều đình. Thế nhưng gia gia lại đổ bệnh, nói là trước khi mất muốn gặp lại ân nhân một lần. Vốn Đồng gia nghèo khổ, nhờ có Cảnh Tịch mà có thể trở thành đại lý bán lương thực, bữa đói đã không còn, tuy không giàu nức đố đổ vách nhưng lại sống rất nhàn nhã. Tâm nguyện cuối cùng của Đồng gia gia chỉ là muốn cháu mình có thể làm việc dưới trướng của Cảnh Tịch, vì thế mặc dù bệnh tật ông cũng kêu Phi Vũ dẫn mình đến thành Kiến Đô, ít nhất trước khi nhắm mắt còn thấy Đồng gia vẻ vang.
- Các ngươi đứng lên đi.
Thấy Đồng Phi Vũ không còn là đứa trẻ còm cõi nữa, đã sớm biểu lộ anh khí, tuấn tú. Cảnh Tịch cũng thôi vướng mắt trong lòng mình. Gia gia của Đồng Phi Vũ ăn mặc cũng đã khá hơn, không còn ốm yếu như ngày trước nữa, có điều đôi mắt ông không thấy đường phải để Phi Vũ dìu ông đi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT][NP][Tự Viết] Đế Vương Luyến
Ficção AdolescenteCổ Tịch nhất thời xuyên qua thời không biến thành tiểu nha đầu tám tuổi, mà tiểu nha đầu này lại là nữ thái tử hoang dâm vô độ. Hoa rơi, hoa nở, mùa nối tiếp mùa, thê thiếp vô số. Nàng tài khuynh thiên hạ, nàng mỹ mạo vô song, dân chúng kháo nhau r...