Q2-Chương 81: Hồng nhan xưa

5.2K 324 24
                                    

Bối Vịnh Thi vừa sinh được một tuần, cơ thể cũng chưa hồi phục hẳn. Thường ngày Cổ Tịch và các vợ của nàng hay đến thăm, nhất là Huyền Cơ, rảnh rỗi liền chạy sang gặp tiểu hồ ly. Nàng ấy cảm thấy mình tạo được ca này thật là tài giỏi, không được công bố rộng rãi, nếu mà công bố nàng sẽ nổi danh như cồn.

Nói là tiểu hồ ly, nhưng con của Bạch Dĩnh và Bối Vịnh Thi không khác gì trẻ sơ sinh, đôi má trắng nõn xinh xắn, tóc tuy có chút lơ thơ, nhưng nhìn tổng thể vẫn rất khả ái. Ngữ Ngưng bế em bé trên tay, yêu thương chun chun môi ra chọc cười. Tiểu Ngư Ca thấy Ngưng di cũng không mở mắt lên, tối ngày chỉ nhắm đôi mắt lại ngủ.

Buổi trưa hôm đó, Bối Vịnh Thi gọi từng người từng người vào phòng, hệt như bốc số khám bệnh. Đầu tiên đương nhiên là Ngữ Ngưng, cũng không ai dám tranh với nàng. Ngữ Ngưng đẩy cửa tiến vào trong, nhìn bên phải Bối Vịnh Thi là Cổ Tịch, thấy nàng, Cổ Tịch liền gật nhẹ đầu.

- Hiền phi, nếu nhớ về kiếp trước sẽ làm cuộc sống của cô bị đảo lộn. Nguyện ý chứ?- Bối Vịnh Thi ngồi xếp bằng, hai người ngồi cách nhau một cái bàn, hệt như đi xem bói.

Bối Vịnh Thi nói vậy cũng không phải không có lý do, nhìn Nhã Thư là biết, đôi khi nàng ấy lộ ra tư thái của một tài nhân, lẫn lộn giữa hiện thực và quá khứ. Kiếp trước đã uống một chén canh mạnh bà, kiếp này muốn nhớ lại là nghịch thiên, đương nhiên phải chịu cái giá đảo lộn hết cuộc sống hiện đại.

- Nguyện ý!

Cười một tiếng, Bối Vịnh Thi lẩm bẩm trong miệng rất nhỏ không ai nghe được. Bối Vịnh Thi nâng người lên che đi đôi mắt Ngữ Ngưng. Khi nàng ấy hạ tay xuống, Ngữ Ngưng thấy một khung cảnh quen thuộc. Phụ thân của nàng đi từ trong nhà ra, thấy nàng liền cười thật tươi, hỏi:

- Trúc Nhi! Con muốn đi Hoa thôn với phụ thân không?

- Nàng tự mà đi, lần nào cũng uống rượu, đem nhi nữ đi theo học hư à?- Đại nương mặc áo lụa màu hồng, dịu dàng trang nhã như một bông hoa sen. Thấy đại nương, nước mắt của Ngữ Ngưng không nhịn được mà rơi xuống.

Nhị nương Tuyết Y ngồi đung đưa trên xích đu gỗ, mỉm cười: - Đại tỷ nói đúng. Tô An toàn dạy hư con.

- Con cũng nào muốn đi?- Ngữ Ngưng buộc miệng nói.

- Thôi thôi, để con lại đây chơi với bọn thiếp.

Giọng cực kì quen thuộc này còn ai khác ngũ nương Bính Đình, Ngữ Ngưng xoay đầu nhìn thì thấy vạt áo màu bạc đó vẫn trang nhã như thế. Nàng ấy yêu thương vuốt tóc nàng, trầm trồ nói:

- Thì ra là cao đến vậy rồi, nương còn nghĩ con thấp hơn nương.

Tứ nương Cảnh Huân đi từ trong nhà ra, thấy mọi người đều tụ tập ở đây liền cau mày, nói gì mà: - Sao mọi người đứng đây hết rồi? An Trúc, con còn không thêu nốt cho xong đi?

- Muội muội, con mình cần gì phải học thêu? Tỷ sẽ kiếm cho con một người không cần gì ở nữ nhi, mấy cái nữ công gia chánh, dẹp hết!- Tam nương Nam Cung Uyển làm ra đôi mắt long lanh, nghĩ về người sau này lấy An Trúc, chắc hẳn là một người cực kì đặc biệt, cực kì chiều chuộng nữ nhi của nàng.

[BHTT][NP][Tự Viết] Đế Vương LuyếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ