6. Điều đặc biệt

317 49 2
                                    

Âm thanh hỗn độn phát ra từ tầng hai vọng xuống rõ ràng.

Yoon Jisung vừa mở cửa bước vào nhà liền theo phản xạ mà bịt tai, chau mặt.
Hơi cồn lẩn quẩn trên đầu lưỡi, cậu nhàm chán liếm nhẹ khoé môi, ánh mắt thâm trầm trông không hợp tuổi.

Thất thểu bước vào phòng, khoá trái cửa, Jisung bó gối trên giường, nước mắt theo đó chảy ra, men theo góc cạnh khuôn mặt, rơi tõm vào không trung, ướt đẫm chiếc chăn bông ấm áp.

- Tôi đã nuôi con của ả đàn bà đó đến bây giờ, với anh vẫn chưa đủ hay sao?

Tiếng người phụ nữ la hét thất thanh, kèm theo đó là tiếng đồ đạc bị đập mạnh vào tường, rơi vỡ.

- Nói nhỏ lại đi. Em điên rồi sao?

Giọng nam trầm khàn, nhẫn nại, tiếng cười người phụ nữ kia cũng theo đó cất lên, âm điệu rõ ràng mỉa mai, cay nghiệt:

- Có gì phải che đậy? Nó chả phải cũng đã biết rồi sao? Anh có bản lĩnh ra ngoài trăng hoa, giờ này mới xấu hổ?

- Wonhee à, xin em...

Jisung với tay lấy headphone trong hộc, run rẫy cắm vào điện thoại, đưa lên tai, rồi bật nhạc lớn lên.

Giữa những khoảng im lặng trong bài hát, Jisung vẫn có thể nghe ra, tiếng chửi rủa, tiếng khóc lóc và cả tiếng cầu xin.
Trái tim cậu vì những thanh âm kia, từng chút bị bóp cho nghẹt cứng.

Co người vào trong góc, Jisung nhắm mắt, tự ru mình vào giấc ngủ khó khăn.

Ngày mai nếu không cần tỉnh dậy, vậy thì thật tốt!

———

Phòng học yên ắng, tiếng lật sách vang lên rất khẽ.

- Jisung, ra ngoài đứng cho tỉnh táo đi em.

Giọng nói lạnh toát phát ra từ giáo viên anh ngữ, Jisung đã cố thanh tỉnh mình nhưng không biết từ khi nào cứ thế híp mắt, gục đầu xuống bàn, chẳng mấy chốc lại ngủ quên.
Cậu ngượng ngùng gãi đầu, lí nhí nói mấy câu xin lỗi, sau gập vội cuốn sách, đứng dậy, cúi người lủi thủi đi ra.

- Em cũng đứng ở đó được không ạ?

Jihoon trợn trừng nhìn Daniel đang mắt đấu mắt với giáo viên, trong khi bàn tay lại chỉ về phía cửa.
Và đúng như nguyện vọng.
Tầm năm phút sau khi ra khỏi lớp, Jisung thấy Daniel lững thững đến đứng cạnh mình.

- Gì đây?

Jisung hỏi, Daniel khịt mũi, cười cười dúi vào tay cậu cái bánh ngọt chẳng biết lấy từ đâu:

- Ăn đi.

Bên trong, tiết học nhàn nhạt trôi qua, còn bên ngoài hành lang vắng lặng, tay Daniel chậm chạp chạm vào gáy Jisung, vuốt lại từng sợi tóc tơ bướng bỉnh.

✔️[NielSung] Trà xanh và Bánh đậu đỏNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ