Sungwoon gắng hết sức để vực dậy tinh thần cho Daniel bằng mọi biện pháp anh có thể nghĩ ra, nhưng tên nhóc chung đội vẫn không hề toe toét cười tít mắt như trước, cậu ta lờ đờ như một con mèo bự bị bỏ đói lâu ngày, một robot sắp hết pin, hoặc một người bình thường nhưng bị chứng áp thấp hành hạ.
Gần hai tuần rồi, Daniel phờ phạc một cách đáng thương.
Sungwoon lôi Daniel đến nhà mình, đảm bảo rằng anh cấp đủ đồ ăn cho cậu ta mỗi bữa, kéo cậu ta đi làm, và ít nhất là trông chừng cậu ta phòng khi cậu ta chạy đi gây loạn ở tận đẩu tận đâu mà anh không đoán được.- Tối nay anh đi một mình nữa hay là em sẽ đi cùng?
Phòng làm việc im phăng phắc, tiếng giấy tờ trên bàn thi thoảng bị gió từ quạt trần thổi loạt xoạt.
Sungwoon nheo mắt nhìn sang tên to xác đang ôm túi bắp rang bự ngoan ngoãn ngồi trên ghế dài, trưng ra khuôn mặt chán chường nhất.
Cậu ta không đáp lại, và Sungwoon thực muốn gửi một cái mail xin chuyển công tác gấp đến sếp của mình.Sungwoon nhấc mông lên đầy buồn bực, nếu là bình thường anh sẽ bứt hết tóc của Daniel rồi, nhưng vì cậu ta bù lu bù loa lên như thể cả thế giới sắp diệt vong đến nơi bởi cũng một cậu trai khác tên là Jisung gì đấy, rằng thì ra Daniel cũng có chung tần số bắt sóng tình yêu giống như anh chứ không phải là một cô nàng nóng bóng, chân dài, ngực bự, hơn hết, cậu ta yêu đương con mẹ nó mù quáng vô cùng tận luôn.
Thằng nhóc bự con kia đã khóc trước mặt Sungwoon, đó là lần đầu tiên mà anh thấy cậu ta buồn phiền, thất vọng nhiều đến thế.
Daniel đưa mắt nhìn theo vô cảm cho đến khi Sungwoon gom đống tài liệu trên bàn vào túi, đống tài liệu về đối tượng buôn bán Poppy38 mà hầu như bọn họ đã không đá động gì tới kể từ sau khi có quyết định nâng kinh phí điều tra.
Chỉ có thế cũng đủ cho Daniel cau mày khó chịu, cậu ta chủ động bắt chuyện với Sungwoon, ngay khi anh nghĩ rằng cậu ta đã sớm nhai mất lưỡi chính mình.- Hyung, anh đi bắt Jisung?
Sungwoon ngưng lại, tròn mắt nhìn Daniel như thể cậu ta mới đáp xuống trái đất sau tầm chục năm du hành ngoài vũ trụ vậy:
- Daniel yêu dấu, bé bỏng, mong manh, anh đang điều tra tội phạm theo chỉ thị, và em hãy cứ nhớ thương Jisung của em đi, hai chuyện này nó hông có liên quan gì nhau luôn á, em đừng suốt ngày mở mồm ra là Jisung, Jisung được không? Hồi trước em ngủ mớ gọi cậu ta, và anh bị ám ảnh cái tên đó, giờ thì hay rồi, thức cũng gọi luôn, ám ảnh nhân đôi.
Tiếng làu bàu chậm chạp vang lên, Sungwoon quá nhức đầu với việc tập làm quen lại với tiếng ngáy như sấm giật tại cực trái đất mỗi lúc mùa đông kéo về trong mấy bộ phim tài liệu về thế giới động vật mỗi khi Daniel lưu trú ở nhà mình.
Anh không thích hành động riêng lẽ, nhưng kéo tên dở hơi, biết bơi kia đi làm nhiệm vụ chung, vậy chữ thất bại đã chình ình trước mắt, chi bằng quẳng cục nợ này ở phòng làm việc cho xong.
Nhưng cậu ta ám anh, không cho anh rời đi, bằng cách giật lại cái túi và ôm nó khư khư vào lòng.- Không cho bắt Jisung.
Mấy giây trôi qua, máu Sungwoon bắt đâu sôi lên ùng ục, rồi "bùm", đầu anh bốc khói.
BẠN ĐANG ĐỌC
✔️[NielSung] Trà xanh và Bánh đậu đỏ
Hayran KurguTình trạng: Đã hoàn Couple: Kang Daniel x Yoon Jisung, Lai Guan Lin x Park Jihoon Thể loại: Hiện đại, đô thị, namxnam, cuộc sống thường nhật, HE