12. Ba giây

329 46 24
                                    

Vết hickey đỏ ửng nổi bật trên cần cổ trắng ngần, thời tiết bên ngoài quá quái gở để Jisung có thể mặc áo cổ lọ vào lúc này hòng che giấu.
Cậu cố gập hai mép áo sơ mi trắng lại gần nhau, nhưng sự nổ lực ấy tỏ ra không mấy tác dụng khi vừa ngồi vào ghế, Minhyun liền phát hiện.

- Cậu ổn với cách sống thế này chứ? Đó là điều cậu thích hay sao?

Một bức màn chắn dần hình thành và ngăn cách cả hai, tính từ thời điểm Jisung nhận ra thái độ khác lạ mà Minhyun đối với mình ngày một rõ.
Cảm giác sợ hãi hoặc ngại ngùng, hoặc là kết quả của sự pha trộn nhiều thứ gia vị kỳ dị lại với nhau, bọn họ đã có một tình bạn đẹp, điều đó khiến không ai trong cả hai lên tiếng xác nhận về thứ ngọt ngào đang dần lớn.
Nếu như Minhyun quả quyết nhanh cảm xúc trước khi Daniel kịp thời xuất hiện, chen vào mớ bòng bong lo nghĩ giữa cậu với Jisung, chắc có lẽ mọi thứ bây giờ sẽ trở thành câu chuyện hoàn toàn khác.

- Cậu nghĩ đi đâu vậy? Tớ hiện chưa đủ mệt mỏi hay sao?

Jisung ngồi ngay ngắn vào vị trí của mình, không quên ném về phía Minhyun cuốn bài tập về nhà đầy khó chịu.
Cậu không chắc tại sao mình né tránh và khó chịu, cậu chỉ đang cố để Minhyun không phải rơi vào mớ rắc rối lớn hơn trong cuộc sống của mình.

Tiếng chuông reo cắt phăng những suy nghĩ mơ hồ vừa chớm nở, cắt đứt luôn câu nói còn chưa kịp thoát ra khỏi môi của Minhyun.
Khi cậu ta bắt đầu rời đi để thu bài tập từ tổ trưởng, Jisung cố làm bản thân thoải mái hơn bằng cách thả lỏng các khớp tay.
Chính xác sau 30 giây từ lúc chuông reo ấy, Daniel và Jihoon theo thường lệ lại thong thả bước vào, kéo tâm tình Jisung quay lại loại rắc rối tương tự mà cậu vừa cố thoát ra trước đó.

Bốn mắt vô tình chạm phải giữa không trung, trong khoảnh khắc giao nhau, Jisung cảm nhận rõ ràng vẻ hứng thú của cậu con trai tóc hồng đang đặt trên người mình ngùn ngụt.
Cả cách cậu ta mỉm cười cũng khiến Jisung thấy từ chổ ngồi, lửa như đang cháy bùng lên, cùng với ký ức về việc cậu đã đáp lại nụ hôn của Daniel vào hôm qua cuồng nhiệt ra sao từng chút hiện lên nguyên vẹn.
Một lần ở bàn ăn sau khi cậu bị phỏng, một lần nữa qua cửa sổ xe taxi, khi người kia tiễn cậu về.

Jisung tự bào chữa cho mình rằng tàn dư bia rượu khiến đầu óc không tỉnh táo, chỉ có như vậy mới khiến cậu hoàn toàn hưởng ứng người kia.

Daniel liếc qua dấu vết mà mình để lại, điều ấy khiến Jisung chỉ muốn đào một cái hố, sau nhảy xuống và sống ở đó thôi.

- Có chuyện gì? Cậu và tên đầu bàn?

Jihoon hỏi khi đang chống cằm nhìn về phía Daniel, giáo viên đã đứng ngay ngắn trên bục giảng khá lâu, còn Daniel thì trưng ra thái độ ngờ nghệch như những ngày trước đó, trước lúc cậu ta gây sự cùng Jisung, Jihoon chắc rằng hồn Daniel đang loay hoay bên cạnh tên đầu bàn trắng trẻo.

- Tớ cũng đi CLB đêm mà, chúng ra thường hay đi CLB đêm.

Mi tâm của Jihoon chau lại gần như dính cứng, kiểu biểu cảm khi bạn hỏi về một hạt cát, và người khác trả lời về việc hình thành của vũ trụ, của đại dương.
Đầu óc Daniel lúc này đã vượt xa những khái niệm tư duy bình thường của người trái đất.

✔️[NielSung] Trà xanh và Bánh đậu đỏNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ