10. Waiting

363 41 15
                                    

WARNING 18+
(Vui lòng out chap nếu hệ tiêu hoá còn yếu)
———————————

Jisung quay trở về bàn, những thứ chớp nhoáng vừa mới diễn ra còn nhạt nhẽo hơn việc hai kẻ xa lạ va phải nhau trên con đường tấp nập.

Jisung từ đầu biết rõ Daniel là người có đời sống tình cảm và ti tỉ những thứ bên lề cực kỳ phức tạp, rối ren, tuy nhiên, có lẽ vì trong một khoảng thời gian dài quen nhìn cậu ta hiền lành ngồi trên xe bus, hoặc nếu không cũng là nụ cười ngây ngô khi mang thức ăn tới cho mình, việc lặp lại ấy khiến Jisung hình thành nhận thức đơn thuần, đẹp đẽ, rằng Daniel thực ra rất lành tính, dễ gần.

Thế nhưng lúc này đây, khi Daniel với sơ mi đen không cài hai khuy trước, quần jean rách gối cùng mái tóc vuốt ngược của mình, từ bên kia quầy bar cụng ly và đưa tình với bất kỳ cô gái nào bước đến, Jisung cảm thấy cậu ta bây giờ quá cách xa.

- Sao thế? Không được à? Vậy phạt cậu uống hết ly này nhé?

Âm thanh nhờn nhợn kề sát bên tai, lại cố tình phà làn hơi nóng bỏng vào khiến Jisung chau mày khó chịu.
Bọn họ chuyền đến một cốc rượu to, kẻ không sành rượu như Jisung, chỉ cần ngửi sơ qua, đã lập tức khiến thần trí một phen choáng váng.
Jisung uống được Everclear, nhưng thật ra đấy cũng chẳng phải là Everclear nguyên chất, thứ Jisung hay uống mùi nhẹ hơn nhiều, hơn nữa, vị còn nhạt chẳng thua gì nước lã.
Jisung mơ hồ nhận lấy cốc rượu đỏ tươi, uống cạn nó trước sự vỗ tay, tán thưởng, mãi cho đến khi cậu quét mắt nhìn về phía quầy bar lần nữa, thì Daniel đã biến mất khỏi vị trí kia tự khi nào.

Giọt rượu cuối cùng chảy dọc khoé môi, biến mất sau cổ áo thun màu trắng, để lại vệt màu khiêu khích bật lên.
Ước chừng không quá 10 phút sau, cơ thể Jisung dần nóng lên kì dị, từng thớ cơ bỗng rạo rực và ngứa ngáy mỗi lúc một nhiều.

Vờ đảo mắt nhìn qua một lượt, mép kẻ đưa rượu đến cho Jisung đang nhếch lên xấu xa cùng ánh mắt khép hờ, như thể hắn có thể nhìn xuyên qua tấm áo mỏng manh mình đang mặc, Jisung đoán người kia chính là kẻ đã đá vào chân cậu lúc nãy chứ chẳng phải ai.

Loạng choạng bước vào phòng vệ sinh, Jisung nôn thốc, nôn tháo, cố nôn hết những thứ vừa nuốt vào mặc dù điều đó đến bây giờ có vẻ đã không còn kịp.

Đôi chân cậu đang run, và Jisung buộc mình phải giữ thăng bằng bằng cách bám vào bồn rửa mặt, cậu gục xuống vòi nước, tát nước liên tục với mục đích mau chóng giảm bớt cái nóng và sự rạo rực đang ngày càng trỗi dậy mạnh hơn.

- Thế nào? Cưng đang khó chịu lắm có đúng không?

Là giọng tên chết tiệt vừa lúc nãy, hắn ta tựa lưng ở cửa ra vào, dùng ánh mắt thèm khát nhìn xoáy vào cơ thể rã rời trước mặt.
Jisung mơ hồ thở dốc, và vẻ mặt của người kia càng theo đó mà trở nên thoả mãn nhiều hơn:

- Chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện nhé?

Hắn bước đến, choàng tay qua vai của Jisung, thâm tâm cậu đang điên cuồng kháng cự, thế nhưng cơ thể thì không, cả hai cùng nhau rời khỏi đó, tiến dần ra phía sảnh đợi bên ngoài.

✔️[NielSung] Trà xanh và Bánh đậu đỏNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ