Chương 40

4.9K 149 3
                                    

  " Ngọc bội?" A Đoàn ngây cả người, trực tiếp hỏi lại " Vì sao lại muốn đưa lại cho muội ngọc bội này?" Tuy rằng a nương nói khối ngọc bội kia đã từng là của mình, nhưng mà hiện tại chủ nhân cũng không phải mình nha. Đôi mắt to đen lung liếng nhìn qua, ánh mắt trong veo.

Ngô Đồng rủ mi mắt xuống, khụ một tiếng, có chút khô khốc, sau lưng tay nắm chặt chưa từng buông lỏng.

" không phải muội nói, muội cũng rất thích khối ngọc bội kia sao....""

Trong thâm tâm, Ngô Đồng cũng không hi vọng A Đoàn đem ngọc bội lấy lại. Khối ngọc bội này đối với Ngô Đồng mà nói, phía sau ẩn chứa ý nghĩa quá tàn khốc, tàn khốc đến nỗi nghĩ đến thôi cũng phí công. Chỉ là chủ nhân của ngọc bội kia là A Đoàn, tuy rằng bản thân nàng không cho là vậy. sẽ không đem ý nguyện của mình đặt lên người A Đoàn, nếu nàng vẫn thích như trong lời nói.....

A Đoàn cùng Ngô Đồng chung sống mấy năm nay, có lúc theo trực giác sẽ có thể biết hắn vui hay không vui.

Giống như hiện tại, sắc mặt Thái tử ca ca nhu hòa mặt mày như họa, nhưng mà A Đoạn lại cảm giác được hắn không muốn.

Đúng vậy, không muốn.

Miệng vểnh lên, lại hỏi " Chẳng lẽ Thái tử ca ca muốn đem ngọc bội giữ lại cho tỷ tỷ xinh đẹp kia?" Vừa ngừng lại nước mắt như viên ngọc nhỏ muốn tuôn ra tới nơi, chỉ cần Ngô Đồng dám không trả lời, sẽ lập tức khóc.

Bất đắc dĩ cười nhẹ, nắm đấm căng thẳng liền thả lỏng. Chính mình một lòng một dạ rối rắm như là chờ phán quyết, kết quả đổi lấy là không biết nên khóc hay cười. Mềm lòng nhéo nhẹ lên chóp mũi nhỏ của A Đoàn, tiểu nha đầu ghen tị, ăn dấm với "" chính mình"".

A Đoàn đang không vui, làm gì còn tâm tư chơi đùa! Cho dù Thái tử ca ca đang cười rất đẹp cũng không được!

Khuôn mặt nhỏ nhắn làm bộ mặt hung dữ "" Chính huynh nói, muốn hỏi gì liền hỏi, hiện tại ma trả lời, không được cười!""

Lắc đầu, vẫn không nhịn được cười "" không phải giữ lại cho tỷ tỷ xinh đẹp""

Lại không nói ngọc bội kia rốt cuộc lấy lại để làm gì, tuy vậy A Đoàn rất hài lòng. Bởi vì trước giờ Thái tử ca ca đều nói chuyện giữ lời, hắn sẽ không nói dối. Về phần nguyên nhân đến cùng vì sao, đã ném qua bỏ đi, sẽ chờ khi trưởng thành rồi biết, nước mắt muốn chảy ra lập tức đã thu trở về.

Vừa định vênh váo nói vài câu, kết quả bụng đột nhiên phát ra âm thanh.

A Đoàn nhướn mày, trực tiếp ấn bụng nhỏ của mình.

" Muội đói bụng......""

" Ha ha ha." Ngô Đồng không thể kìm nén cười ra tiếng, kéo A Đoàn vào trong ngực xoa nắn giày vò.

Nha đầu ngoan như vậy, sao có thể buông tay được.

Hai người trở lại chính sảnh thì một mặt cười tươi như hoa, một mặt nhu hòa sủng nịnh, liếc mắt một cái liền biết bầu không khí rất tốt. Điều này làm cho tâm tình chờ đợi của Trần thị cùng ba huynh đệ buông lỏng xuống. Tuy rằng A Đoàn tự nói nguyên nhân nhưng bọn họ không tin, khẳng định là Thái tử có nguyên do khác.

Lại không dám hỏi trực tiếp, hiện tại nhìn thấy bọn họ hòa hợp, cũng buông lỏng tâm tình. Trần thị sửa sang xong tâm trạng, tiến lên cười tiếp đón hai người ngồi vào vị trí dùng cơm, A Đoàn đi theo Trần thị về lại bàn tiệc, không nhìn đến nhị tỷ tỷ, ngay cả đại tỷ tỷ cũng không quan tâm. Hứa Tiêu Nhiên vẫn chú ý động tĩnh của A Đoàn, cứ tưởng rằng nàng sẽ hỏi, ngay cả cách viện cớ cũng đã nghĩ xong.

Nhưng mà A Đoàn nhìn một cái rồi tiếp tục cùng nương nói chuyện, căn bản không có ý muốn hỏi.

Thấy thế, cũng không để ý nữa, xoay người đi đến bên cạnh đại lão gia ở bên kia bàn tiệc.

A Đoàn còn nhỏ không thể uống rượu, các nô tài tâm phúc đều biết. Lấy nước thay rượu, xếp thành hàng đi tới chúc mừng A Đoàn, bắt đầu từ lão gia nô, nói ra lai lịch tuổi tác với A Đoàn, cứ như vậy thẳng một đường tới cuối, mất nửa canh giờ.

trên vũ đài đã bắt đầu khởi xướng hát hò, là thời điểm A Đoàn đại náo thiên cung, khắp nơi đều náo nhiệt bầu không khí, Ngô Đồng như có như không liếc mắt nhìn A Đoàn bên kia một cái, thấy nàng cười vui vẻ, nhớ tới nàng vừa rồi ní đói bụng, nhướn mày muốn đứng dậy lị bị Hứa Tiêu Nhiên ở bên cạnh đè xuống bả vai.

" Thái tử không cần lo lắng, nương đã cho nàng ấy ăn rất nhiều thức ăn, sẽ không làm A Đoàn đói bụng.""

không chỉ mỗi Ngô Đồng để ý A Đoàn, bên này thời điểm ấy Hứa Tiêu Nhiên cũng chú ý đến động tĩnh của A Đoàn. Ngô Đồng gật đầu, nhìn thoáng qua nụ cười nhạt của Hứa Tiêu Nhiên, vẻ mặt ảm đạm không rõ.

Dùng qua bữa cơm chờ A Đoàn cùng Trần thị nói đủ lâu, Ngô Đồng mới dẫn nàng đi bãi tập ngựa.

Bãi tập ngựa này từng là biệt uyển của tiền triều hoàng gia trước, chỉ có người của hoàng tộc mới được đến nhưng là đến săn bắn. Khi hoàng thượng chấp chính nơi này liền mở rộng, mọi người ai cũng có thể đến. Hôm nay Thái tử muốn tới đây nên sớm đã biết tin tức, thật sớm đem người ngoài dọn sạch, làm tâm trạng Thái tử có thể thả lỏng.

Xuống xe ngựa, Ngô Đồng cùng người quản lý bãi tập nói chuyện, A Đoàn hoan hô vỗ tay một cái rồi chạy vội ra bên ngoài.

thật lớn!

hiện tại đã là giữa thu, dưới đất đều là lá cây khô vàng, liếc mắt nhìn nhìn đồng cỏ, có vẻ trống trải mênh mông. Nhưng mà A Đoàn lần đầu tiên nhìn thấy cảnh sắc như vậy, ở tong cung quen nhìn cảnh sắc phồn hoa, đột nhiên nhìn thấy loại không khí thê lương, cảm thấy lạ.

Chỗ này chạy đến chỗ kia sờ, sờ đến khi tiếng cười như chuông bạc cất lên.

Gió thu nhẹ nhàng, thổi loạn vạt áo Ngô Đồng, tóc A Đoàn cũng bị thổi rối bời, vậy mà nàng còn cười vui vẻ, chơi hăng say, thoạt nhìn giống nha đầu bị ngốc. Phất tay đáp lời cho hạ nhân đi xuống, khoanh tay lẳng lặng nhìn A Đoàn, nhìn nàng cười, nhìn mặt nàng, đột nhiên nghĩ tới bộ dạng nàng khi lớn lên.

Chân Mệnh Hoàng HậuWhere stories live. Discover now