Junghwa mở to mắt, nhìn Solji, ngẩng đầu, vỗ về mặt của mình trong mắt tràn đầy quyến luyến. Cô nghĩ đến cô đã chết, cô tại địa ngục giãy dụa, giết chóc, vô tận trầm luân. Solji cùng Doo Joon dắt tay nhau đến thiên đường, cô nhìn bọn họ bay đến thiên đường, cô chảy lệ cùng Solji nói lời từ biệt. Solji nên ở thiên đường , mà chính mình chỉ có thể ở địa ngục.
Lẳng lặng nhìn Solji, đem dung mạo của Solji mỗi một tấc đều khắc ở trong đầu, có lẽ đây là cuối cùng một lần nhìn Solji , có lẽ Solji sẽ như cảnh trong mơ, cùng Doo Joon tiến vào đến thiên đường.
-“Tỉnh rồi sao? Đói bụng không?” Solji lau đi nước mắt trên mặt, ôn nhu hỏi.
Junghwa lắc lắc đầu, như cũ si ngốc nhìn nàng, trong mắt lộ ra một loại yên lặng, giống một bệnh nhân ở tuổi xế chiều có một tia lưu luyến cuối cùng. Ánh mắt này đừng nói Solji, ngay cả Hyojin đều thấy lòng chua xót, cô quay đầu đi chỗ khác, không đành lòng nhìn tiếp.
-“Chị có hầm canh gà, em uống trước một chút đi.” Solji nói.
Junghwa nắm tay Solji, môi giật giật muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn là không nói ra được , nhẹ nhàng buông tay Solji xuống.
Solji lấy canh trong túi giữ ấm ra, sau đó đem Junghwa nâng dậy, cẩn thận đút Junghwa uống xong.
Sau khi tỉnh lại, Solji cùng Hyojin thay phiên chăm sóc Junghwa. Junghwa vũ trở nên dị thường im lặng, khi ở cùng Solji, không nhìn đến cô, nếu ở một mình, liền nhìn chằm chằm một chỗ rồi ngẩn người, trừ bỏ ngẫu nhiên nháy mắt vài cái, thì cả người giống như một bức tượng điêu khắc không nhúc nhích.
Hyojin chịu không nổi bộ dáng này của Junghwa, ngồi vào ghế dựa trước mặt Junghwa và hỏi.
-“Junghwa, cô có thể nói cho tôi biết cô đối với Solji có cảm tình không?”
Junghwa giống như không có nghe thấy. Hyojin nói tiếp:
-“Cô xem cô bộ dáng này, trầm lặng như vậy, có cái gì phải nghẹn ở trong lòng, nói ra không tốt sao? Có lẽ tôi có thể giúp cô.”
Junghwa quay đầu lại, nhìn Hyojin một cái, lại quay đầu đi, hồi lâu sau, cô mới nói:
-“Tôi không phải người thứ ba sao? Solji cùng Doo Joon trong lúc đó đang ở cùng nhau.”
Hyojin im lặng, tính sao giờ? Lại không biết nói sao? Nam chưa lấy vợ, nữ chưa gả chồng, hoàn toàn có thế có tình yêu tự do. Nhưng nhiều năm cảm tình như vậy, chỉ thiếu cái giấy chứng nhận kết hôn. Nghĩ một chút,Hyojin nói:
-“Tôi thấy, hai người các ngươi đều là tình cảm rất sâu, rất kiên cường, cố gắng theo đuổi hạnh phúc đi. Con đường này không dễ đi, chỉ cần kiên trì, có thể nhìn thấy hạnh phúc .”
Junghwa lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra một tia đau thương.
-“Doo Joon mới là người mà Solji cần, không phải tôi.”
Ngày đó lúc sáng sớm thấy một màn rất đau rất đau, nặng nề mà đem cô đánh thẳng vào trong địa ngục.
-“Cô muốn buông bỏ sao?” Hyojin hỏi.
Junghwa nhẹ nhàng nhéch khóe miệng, hiện lên một chút chua sót.
-“Bọn họ đã muốn cùng một chỗ , Solji lựa chọn Doo Joon. Tôi không đáng để cô ấy lựa chọn.”