Chương 42: Sinh nhật buồn tẻ (2)

557 33 41
                                    

Lạc Lạc nhíu mày nhìn Hồng Miêu, cất giọng khó hiểu:

-Dề!? Chưa thấy mèo biết nói bao giờ hả!?

Hồng Miêu lắc đầu, tỏ vẻ bối rối.

Lạc Lạc ngang nhiên gối đầu lên đùi Hồng Miêu, nhoẻn miệng cười. Hắn cào nhẹ lên cái hộp nhạc. Hắn có vẻ rất thích.

-Ấy....cẩn thận....Hỏng đấy.

Lạc Lạc cau mày.

-Hứ. Ta cào có một tí mà ngươi đã cáu. Mà quà này có phải là do "người yêu" tặng đâu, nhỉ!?

Hồng Miêu sững người, nhẹ nhàng đóng hộp nhạc lại.

-Đâu cần phải chạm vào nỗi đau của ta như thế!? Cái hộp nhạc này....dù không phải của cô ấy, nhưng ít ra nó chứng tỏ vẫn có người nhớ đến sinh nhật ta. Mà này, ta tưởng giờ ngươi béo ú lắm mà, sao giờ lại thon thả thế!?

Lạc Lạc cào vào tay Hồng Miêu một cái rồi quay người đi, cái đuôi cứ ngoe nguẩy.

-Mới...mới nói thế mà dỗi hả? Ngươi nghĩ ta nói xấu ngươi hả? Thôi, ta xin lỗi.

Hồng Miêu nhẹ nhàng vuốt ve nó, rồi gãi cổ cho nó. Lạc Lạc nguôi giận, quay người lại, lại gối đầu lên đùi Hồng Miêu.

-Nếu con nhỏ đó mà hầu hạ ta đúng cách thì ta sẽ như quả dưa hấu luôn. Nhưng giờ nó ép ta ăn...để uy hiếp nhóc đấy. Một nửa khẩu phần ăn đấy là...của nhóc đấy. Nó bắt ta ăn rõ lắm! Tranh thủ mấy tháng qua ta nỗ lực giảm cân. Nhưng vì con bé đó thích bụng mỡ của ta nên ta giảm vừa phải thôi, không thon thả như nhóc nghĩ đâu. Chừa mỡ để nó bế ẵm thoả thích chứ!?

Lạc Lạc dừng một lúc rồi nói tiếp:

-Hừm....Nhóc gầy đi nhiều quá đấy. A!!! Ta có cái này. Chờ tí!

Lạc Lạc chạy về Hồng Liên điện. Một lúc sau, nó quay lại vườn hoa, mồm nó ngoạm một bọc giấy. Lạc Lạc nhẹ nhàng nhả xuống. Hồng Miêu mở bọc giấy ra, vẻ mặt thoáng ngạc nhiên.

-Phổi heo luộc đó. Ngon lắm. Vẫn như thường lệ, đám Tử Thố lại nhồi nhét ta ăn để dằn mặt nhóc. Tối ta ăn có mấy miếng, còn đâu khuya nhấm nháp cho vui miệng. Lẽ ra ta không gặp nhóc đâu. Chả qua là do tiếng nhạc, với lại ta trước giờ thích thức đêm, nên chúng ta mới có thể nói chuyện với nhau đấy. Ăn hết chỗ này đi. Coi như đây là quà sinh nhật ta dành cho nhóc đó.

Hồng Miêu thở dài, gói lại chỗ phổi heo ấy, chậm rãi nói:

-Ta biết thể nào cũng thế.....Lam Thố thực sự ghét ta. Mà có lẽ không. Ghét là còn nhẹ, hận mới đúng. Ta thấy mình....như không tồn tại ấy....Thôi, Lạc Lạc cứ ăn hết chỗ này đi, ta thấy mình không xứng đáng.

-Thôi mà. Bây giờ mấy huynh đệ tỷ muội của ngươi chưa về, lũ màu tím kia ngủ hết rồi, cứ ăn đi, bí mật chỉ hai chúng ta biết, nhé!?

Hồng Miêu vẫn còn e dè, Lạc Lạc cào nhẹ mấy cái huynh mới mở nhanh bọc giấy ra, ăn vài miếng phổi heo. Sau đó lại bọc lại. Huynh cười buồn, chua xót cho bản thân mình, rồi sau đó bật khóc.

Lạc Lạc nằm hẳn vào lòng Hồng Miêu, nhìn huynh với ánh mắt khó hiểu.

-Buồn nhỉ! Nhóc đau lòng lắm phải không? Khi mà một thiếu hiệp mười chín tuổi còn không bằng một con mèo mới lên chín?

Thất Kiếm Anh Hùng (Fanfic) Kí Ức Tình YêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ