-Á Á Á!!!! CON MÈO BIẾT NÓI!!!!! Á Á Á!!!!!
Bảo Bảo núp ở trong kho nãy giờ bất ngờ hét toáng lên. Cậu nhóc chạy hẳn ra ngoài bàn ăn, và bắt gặp ánh mắt sát khí của mẹ, và sự sợ hãi trên khuôn mặt Hồng Miêu Lam Thố.
-Mẹ....mẹ......
Đan Đan trưng vẻ mặt giận giữ, sát khí với Bảo Bảo, rồi từ từ quay sang chỗ hai người kia đứng, khiến họ sởn tóc gáy.
-Hai người giỏi thật đấy! Dám nói dối tỷ.
-........
-Sao im re thế? Nói gì đi chứ? Đệ cho nó trốn phải không hả?!?!
-Đâu có?! Nó tự mò đến chỗ đệ rồi tự tìm chỗ trốn đấy chứ. Nó còn bảo là.....nếu mẹ có đến thì bảo là không thấy. Và nó muốn tá túc tại đây cả đời luôn, không về nhà nữa.
Bảo Bảo nghe xong thì run lẩy bẩy. Kiểu này lại ăn đòn là cái chắc.
-Thúc có cần nói thật như thế không ạ?! Thúc cần gì phải khiến con khổ thế?!
Hồng Miêu đến xách tai nó đến rồi bảo:
-Thúc chỉ muốn con ngoan ngoãn, tốt bụng hơn thôi à. Mẹ con còn bảo sẽ phạt thúc và cô Lam Thố vì bao che cho con. Giờ mẹ con đạt mục đích rồi đấy!!!!
Lam Thố nãy giờ cứ im re, không nói không rằng, cuối cùng cũng lên tiếng:
-Tỷ tỷ.......như muội và huynh ấy thề á.......Tỷ tính thế nào?
Đan Đan chau mày:
-Chậc chậc......Hai đứa làm tỷ hơi thất vọng. Bao che cho oắt con nhà tỷ làm gì không biết. Nó hư thì phải dạy nó, chứ sao lại để nó thỏa sức tìm chỗ trốn, cho nó tá túc ở nhà đệ chứ? Còn tưởng đệ đuổi nó đi chứ? Để nó về nhà làm lành với tiểu muội nó đi sẽ hay hơn. Trước khi tỷ đến con bé đòi đưa nó đến chỗ Ngọc Thiềm Cung ở với cha nó cho bõ tức. Và con bé muốn cha nó về uốn nắn lại nó.
Bảo Bảo vừa nghe xong thì tức xì khói, gào thét dữ dội:
-Oắt con đáng ghét!!!!! Tại sao phận làm anh, làm chị nó lại khổ thế này cơ chứ?! Mấy bận con gặp cha, nhưng cha vẫn cứ ngán ngẩm, trách móc con sao không cố gắng làm tròn bổn phận anh cả. Mẹ và cha kì quá đi mất!!!!! Giá mà con là đứa con duy nhất, hay là hai người hoán đổi vai trò cho nhau đi, để xem con bé ấy sẽ thế nào? Con sẽ trả đũa nó!!! Con ghét cái kiểu thảo mai của nó lắm! Sao mẹ không đặt tên nó là Thảo Mai, lại đặt tên nó là Thảo Vy?!
Lạc Lạc đang ngồi trên ghế ăn nhàn hạ xem kịch hay. Bảo Bảo vừa khéo nhìn thấy nó thì vội bế nó lên rồi bảo:
-Mẹ hành con hơi lâu rồi đó!!!! Hành con phải bỏ nhà ra đi để rồi gặp yêu quái nè!!!! Con yêu quái này muốn ăn thịt con đó! Mẹ xem nó hung dữ không này!!! Nó muốn giết con đấy!!! Mẹ thiên vị Thảo Vy quá nên con sẽ tình nguyện....để nó hành hạ con đấy!!!
Lạc Lạc chán ngấy lời nói điêu của Bảo Bảo liền gắt:
-Ta muốn hành hạ nhóc khi nào? Lúc nãy ta chỉ chào xã giao thôi mà?! Tào lao quá thể!!! Mà nhóc hư vừa thôi chứ?! Không thấy cái chổi lông gà mẹ nhóc mang đi hả?! Bà ấy chắc muốn đét mông nhóc đấy! Á hí hí!!!!
![](https://img.wattpad.com/cover/125316076-288-k330194.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Thất Kiếm Anh Hùng (Fanfic) Kí Ức Tình Yêu
Hayran Kurgu*Đây là mình copy vài bài viết từ FC Thất Kiếm về, có chỉnh sửa đôi chút. *Đây là câu chuyện về tình yêu của Hồng Miêu và Lam Thố. Thân thiết với nhau bao nhiêu năm, từ tình bạn trở thành tình yêu. Cứ ngỡ rằng hai người họ sẽ sớm có cái kết viên mãn...