Chương 62: Cảm lạnh!

1.1K 106 13
                                    

   Kurama lo lắng vội đến chỗ Tsukiko... Khi nhìn thấy cô gái nhỏ, cậu ngạc nhiên rồi lao tới đỡ cô lên:

       - Này, Tsukiko. Cô bị làm sao thế hả? Mau tỉnh lại đi chứ?

   Cả người Tsukiko nóng bừng, mê man... 

   Kurama đặt tay lên trán cô rồi vội rụt lại: "Cả người nóng quá! Cô ấy phát sốt rồi sao?... Sao con người lại yếu ớt đến thế không biết?" Cậu không do dự ôm lấy cô, nhanh chóng đưa về làng Cát...

..........................

   Gaara bực bội nhìn đồng hồ... 

   Tsukiko vẫn chưa về. Cậu đã tìm cô khắp làng Cát tối qua nhưng lại chẳng thấy đâu...

   Cậu đang giận chính mình vì không thể tìm thấy cô ấy...

   Cánh cửa bật mở và Kurama bế Tsukiko bước vào... 

   Gaara nhìn chàng trai tóc bạc rồi lại nhìn cô gái nhỏ đang rên rỉ trên tay hắn: "Gì chứ? Cô ấy mặc bộ đồ khác. Lẽ nào..."

      - Ngươi đã làm gì cô ấy?_ Cậu trừng mắt nhìn kẻ trước mặt.

      - May quá! Đây. Đi mà lo cho cô ấy đi. Dù sao thì ta cũng không biết chăm sóc cho con người._ Kurama mừng như bắt được vàng, vội bế Tsukiko lên giường trong phòng rồi quay sang nói với Gaara trước khi biến mất...

   Gaara nhìn Tsukiko đang nằm trên giường, băn khoăn: "Cô ấy sao vậy? Giống mình lúc bị ốm... Cô ấy đang sốt sao?" 

   Không biết làm gì, cậu đành dấp khăn ướt đắp lên trán cô...

   "Khi mình bị ốm, cô ấy đã chăm sóc mình như thế nào nhỉ?"

      - Đừng... đi..._ Chợt giọng nói đứt quãng của Tsukiko vang lên khiến Gaara chú ý:"Cô ấy ngủ mơ sao?"

      - Đừng... bỏ rơi... tôi... Làm ơn..._ Những giọt nước mắt lã chã rơi trên gương mặt đang ngủ của Tsukiko khiến lòng Gaara nhói lên. Cậu không kìm được chạm vào gương mặt cô:"Cô ấy lại khóc...Tại sao vậy?"

.......................... 

   Khi Tsukiko mở mắt, trời đã nhá nhem... Cô nhìn thấy một bóng lưng đang ngồi cạnh giường, theo bản năng liền mở miệng:

      - Gaara...

   Gaara quay lại, người nằm trên giường đang mở mắt nhìn cậu... 

   Đôi mắt ấy không còn trong veo nữa mà dường như ngập đầy sự yếu đuối...

      - Có phải... Gaara không?

   Cậu cau mày... Cô ấy lại dám nghi ngờ cậu sao? Gaara cất lời:

      - Nghỉ ngơi đi. Đừng có nói năng lung tung nữa.

      - Là... Gaara thật sao?... Không phải là mơ... May quá!

   Gaara sững sờ khi nhìn thấy nụ cười của cô gái nhỏ...

   Nụ cười đó... Gần như là sự nhẹ nhõm... 

   Bỗng nhiên cậu thấy tò mò với nó, nhưng lại không tiện hỏi, bèn đặt tay lên trán người nằm đó:

[Đồng nhân Naruto] Sa mạc dưới ánh trăngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ