Chương 63: Tớ hạnh phúc lắm!

1.1K 113 7
                                    

   Trong lúc mơ màng, dường như đã có một cái gì đó mềm mại và mát rượi chạm vào môi Tsukiko... Mùi hương thơm dịu chậm rãi lan tỏa khiến cô thoải mái... Vậy là một nụ cười nhẹ nhàng khẽ nở trên gương mặt đang say ngủ của cô gái nhỏ...

   Shuichi nhảy qua các mái nhà, gương mặt vẫn chưa hết đỏ... Dừng lại, anh lắc đầu thật mạnh để tỉnh táo...

   "Mình làm vậy là để em ấy uống thuốc thôi. Hoàn toàn không có ý gì hết!"... Tuy nhiên anh ngẩn ngơ chạm vào môi mình...

   "Môi em ấy... mềm thật! Và thơm nữa... AAA... Mình đang nghĩ cái gì vậy?..." Anh lắc đầu quầy quậy, cố xua đi hình ảnh của cô trong tâm trí...


   Lần thứ hai Tsukiko mở mắt, cô đã đỡ sốt nhiều. Ngồi trên giường, Tsukiko đưa mắt nhìn khung cảnh bên ngoài của sổ...

      - Tsukiko, em dậy rồi à?_ Shuichi xuất hiện bên cạnh giường cô, tay cầm theo một hộp nhỏ.

      - Cảm ơn anh hôm qua đã chăm sóc em._ Tsukiko mỉm cười nhìn người trước mặt... Hôm qua dù ký ức có mơ hồ nhưng cô vẫn biết được người đã chăm sóc cô là anh...

      - Không có gì. Việc anh nên làm mà._ Shuichi cười. Nhưng nhìn đôi môi mọng nhàn nhạt của cô gái nhỏ, anh lại vô thức nghĩ đến chuyện tối qua... Khuôn mặt Shuichi đỏ bừng... Anh đặt chiếc hộp lên bàn và quay đi, che giấu sự xấu hổ:

      - Em ăn đi này, rồi nhanh khỏe lại đi.

      - Anh nấu sao?_  Tsukiko cầm lấy cái hộp nhỏ, bất chợt muốn khóc... 

   Từ bé đến giờ, cô lúc nào cũng chỉ ở một mình, có ốm cũng chẳng được ai chăm sóc... Bây giờ, những hành động ân cần của anh ấy lại khiến cô cảm thấy ấm áp...

      - Anh nấu thì lạ lắm sao? Ăn nhanh đi, ngốc!

   Cánh cửa bỗng bật mở và Gaara bước vào, trên tay cầm theo một tô cháo bốc khói. Thấy trong phòng có người lạ, cậu dừng lại và nhìn chằm chằm vào Shuichi...

   Cảm thấy sát khí đang dày đăc, Shuichi rất thức thời quay lại nói với Tsukiko trước khi rời khỏi phòng:

      - Nghỉ ngơi đi nhé, Tsukiko.

      - À. Shuichi... Cảm ơn anh vì hộp cháo nhé!_ Tsukiko nở một nụ cười trong veo. Bắt gặp nụ cười ấy, Shuichi chỉ mỉm cười và xoa đầu cô. Sau đó anh vọt ra ngoài qua khung của sổ.

   Gaara đã dịu lại khi thấy Shuichi bỏ đi. Tuy nhiên ngọn lửa giận dữ lại bùng lên khi cậu chuyển tia nhìn về phía hộp cháo Tsukiko vẫn ôm khư khư trên tay...

   Cậu lạnh giọng:

      - Vứt nó đi ngay._ Tuy nhiên cậu lại càng bực mình hơn khi cô ôm chặt nó và lắc đầu quầy quậy...

      - Tôi  nói là vứt đi.

       - Không được. Anh Shuichi đã cho tôi mà._ Tsukiko nhất định không chịu nhượng bộ.

       -  Tôi không cho phép._ Gaara nghiến răng. Cậu không thích nhìn Tsukiko mân mê cái hộp mà tên ANBU kia mang tới...

   Nhưng nhìn dáng vẻ kiên quyết dù yếu ớt ấy của cô, cậu lại cảm thấy không nỡ. Tsukiko vẫn giữ lấy chiếc hộp, khẽ cười và cất giọng yếu ớt:

[Đồng nhân Naruto] Sa mạc dưới ánh trăngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ