Chương 76: Rắc rối nảy sinh!

1.1K 100 22
                                    

   Khi trời đã khuya, Tsukiko bèn ra chỗ ngồi bí mật của cô. Chỉ là đã có người ngồi ở đó...

      - Anh Kitaro...

   Cô mỉm cười với người trước mặt... Trái lại, Kitaro nhìn thấy cô thì giật mình... Sau vài phút định thần, anh nhăn mặt:

      - Em đã đi đâu suốt cả tháng vậy?

      - Em về nhà để kiếm cái này cho anh này.

   Vừa nói, Tsukiko vừ đưa cho Kitaro một lọ thuốc nhỏ:

      - Uống cái này vào mỗi tối, sẽ giảm được bệnh cho anh đấy.

   Kitaro cầm lấy lọ thuốc... Cái này là vì anh sao? Cô đi cả tháng để lấy cái này sao?

     - Cảm ơn em._ Anh mỉm cười...

      - Anh cười đẹp lắm đó._ Tsukiko khen... Nhưng Kitaro lại đỏ mặt:

     - Khuya rồi, ngủ đi._ Anh đuổi Tsukiko về. Che giấu đi gương mặt đỏ bừng...

...........................

   "Mình cũng buồn ngủ rồi." Tsukiko ngáp dài chui vào phòng, nhưng lại gặp một ANBU đang đứng ngay cạnh cửa sổ phòng cô. "Lần này lẽ nào là..."

      - Anh Shuichi?_ Cô thận trọng hỏi... Nửa đếm canh ba còn đến đây, đúng là...

      - Lần sau đi đâu nhớ phải nói với anh một tiếng đấy. Đừng có tự tiện biến mất như một tháng trước được không? Anh đã rất lo, rất lo đấy...

   Shuichi xoa đầu cô thật nhẹ nhàng, chừng như không muốn rời... Nhưng rồi anh cũng luyến tiếc rụt tay lại...

      - Nghỉ ngơi đi. Chắc em đã mệt rồi._ Nói rồi, anh biến mất. Đúng phong cách ANBU...

.........................

      - Cuối cùng cũng được yên.

   Tsukiko thở phào và trèo lên giường. Tuy nhiên trời lại  không chiều lòng người...

   Vừa lật chăn ra, đập vào mắt Tsukiko là một cục lông cuộn tròn, trắng tinh... Và phải mất một hồi cô mới xác định được đó là Kurama...

     -Kurama, cậu làm gì mà chui vào chăn của tôi vậy...

   Kurama biến thành dạng người, việc đầu tiên là mắng cho Tsukiko một trận:

      - Cái con bé chết tiệt kia. Cô đã đi đâu cả một tháng nay thế hả? Hại ta tìm cô ròng rã... Đi đâu cũng phải báo trước một tiếng chứ? Tại sao lại đột ngột bỏ đi vậy... abcxyz...( Lược đi n+ 1 từ)

      - Kurama...

   Không buồn báo trước, Kurama ôm lấy Tsukiko, thật chặt...

      - Hứa với ta đi... 

   Tay Kurama run rẩy...

      - Không được... tự ý biến mất nữa...

   Kurama rất sợ... Khi Tsukiko đột ngột biến mất một tháng trước, anh không thể nào tìm được dấu vết... 

   Cứ như thể... cô ấy đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này... 

   Anh không biết, nếu cô ấy biến mất, anh sẽ phải sống như thế nào... Kurama dụi đầu vào cổ Tsukiko, cảm nhận mùi hương vương trên tóc cô...

[Đồng nhân Naruto] Sa mạc dưới ánh trăngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ