Nhận được đáp án mình mong muốn, Tsukiko hài lòng đáp lời:
- Tôi biết mà. Chờ đây chút nhé!_ Cô mỉm cười và chạy đi. Khi quay trở lại, Tsukiko đưa cho Gaara một chiếc mặt nạ:_ Cởi hồ lô cát ra đi. Giờ chỉ cần đeo mặt nạ vào là cậu có thể đi rồi.
Tsukiko kiên nhẫn chờ Gaara làm mọi việc như lời cô vừa nói. Sau đó, cô nắm tay cậu hòa vào dòng người đêm ấy...
Cùng chơi trò chơi, cùng mỉm cười, cùng tận hưởng niềm vui đêm lễ hội... Tới khi kết thúc, Tsukiko đặt vào tay Gaara một chậu xương rồng nhỏ với một bông hoa ở trên đỉnh, đỏ rực và đẫm sương...
- Tặng cậu đó. Cậu thích xương rồng mà đúng không?
Gaara đỡ lấy chậu cây, cậu hỏi cô gái đứng trước mặt:
- Cô không thích xương rồng sao? Tại sao không mua một cây?
- Đâu có. Tôi thích lắm chứ! Tôi còn biết cả truyền thuyết về xương rồng trên sa mạc nữa cơ.
- Truyền thuyết?_ Gaara nhìn Tsukiko, ngạc nhiên. Cô đứng quay lưng với cậu, hướng về phía mặt trăng tròn:
- Truyền thuyết kể rằng: trước đây sa mạc là một vùng đất xinh đẹp, trù phú, màu mỡ. Tuy nhiên vì phạm một lỗi lầm không thể sửa chữa mà sa mạc bị phạt phải biến thành một vùng cát khô cằn, không còn chút nước, lúc nào cũng nóng hừng hực vào ban ngày và lạnh giá vào ban đêm. Sa mạc trở thành một vùng đất chết khi không có lấy một bóng cây cối ở đó. Không một loài cây nào có thể sống được ở sa mạc. Vậy là lúc nào sa mạc cũng chỉ có một mình, cô đơn và buồn bã. Cho tới một ngày, sa mạc không chịu nổi sự lạc lõng cô độc ấy, bèn cầu xin chủ nhân của thế giới này hãy cho một ai đó ở bên cạch sa mạc. Chủ nhân động lòng thương liền hỏi các loài cỏ cây xem có ai chịu đến sống với sa mạc không. Nhưng tất cả đều từ chối không muốn đến đó. Vì sợ, vì ghét, vì biết rằng sẽ không thể sống được ở một nơi khô cằn như vậy nên tất cả đều lắc đầu... Duy chỉ có xương rồng là đồng ý đến bầu bạn với sa mạc. Khi đó xương rồng chưa có gai, vẫn còn lá và là một trong những cây hoa đẹp nhất. Xương rồng đã đồng ý. Tuy nhiên xương rồng cũng không thể sống ở sa mạc. Không khí khô và nóng khiến những chiếc lá của nó nhanh chóng héo rũ. Nhưng xương rồng không từ bỏ. Nó đã xin chủ nhân một diện mạo mới: những chiếc lá mềm mại hóa thành gai sắc nhọn để ngăn cản sự bốc hơi nước và để tự bảo vệ mình. Bộ rễ sâu, tỏa rộng để tìm nước. Thân cây trơn mượt trở nên to bản, xù xì và đầy gai để tích trữ thật nhiều nước. Xương rồng khoác lên mình bộ đồ xấu xí nhưng lại có thể thích ứng với sa mạc , nó đồng ý, chấp nhận thay đổi để có thể ở bên cạnh sa mạc... Vậy là, chỉ có xương rồng là dám và có thể sống trên sa mạc. Nhưng hoa của xương rồng vẫn vậy, vẫn tuyệt đẹp và tô điểm cho sa mạc buồn tẻ. Từ đó, sa mạc và xương rồng mãi mãi ở bên cạnh nhau... Thế nào, truyền thuyết đó được chứ? Gaara?_ Tsukiko ngẩn ngơ khi thấy Gaara đang chằm chằm nhìn vào mình...
- Cây xương rồng đó không hối hận sao?
- Hả?_ Cô ngạc nhiên nhìn cậu, bối rối:_ Ý cậu là sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đồng nhân Naruto] Sa mạc dưới ánh trăng
RomanceXuyên không vào naruto mà chẳng có năng lực đặc biệt nào là sao?Lại còn phải giám sát Nhất Vĩ Gaara nữa chứ...Làm sao bây giờ?...