Chương 69: Anh muốn có một ai đó ở bên cạnh!

1.1K 91 19
                                    

   Cả ngày hôm nay Tsukiko vùi mình trong thư viện làng Cát, ngoại trừ những lúc bắt buộc phải về nhà để nấu ăn cho ba con người kia... Cô cứ lục tìm từng quyển rồi lại đặt nó trở về chỗ cũ. Kurama từ đâu xuất hiện trước mặt Tsukiko, cậu tò mò:

      - Này, cô định làm gì mà lôi ra lắm sách thế hả?

   Tsukiko vẫn cắm mặt, bận rộn giữa đống sách y học, không thèm ngẩng đầu...

      - Tối rồi đấy, Cô có định để ta lập kết giới cho không hả?

   Đến khi Kurama hét ầm ĩ vào tai, Tsukiko mới giật mình nhận ra trời đã tối sập. Cô vội vàng thu dọn và phóng tới chỗ hẹn tối qua... "Hy vọng là anh ấy chưa đến, hoặc vừa mới đến cũng được!" Cô thầm cầu nguyện...

  Đến chỗ hẹn, Tsukiko thở phào khi không thấy bóng người gầy gò kia. Cô thoải mái ngồi xuống, tựa lưng vào vách đá và suy nghĩ miên man... Ishii Kitaro à? Nếu Tsukiko nhớ không lầm thì Ishii là một gia tộc rất có thế lực tại làng Cát, về cả kinh tế và quân sự... Nhưng cô cũng chỉ biết vậy thôi. Và chàng thanh niên cô gặp ngày hôm qua... Mặc dù có vẻ tầm 18, 19 tuổi nhưng cơ thể lại rất gầy... Cứ như thể bị suy dinh dưỡng vậy. Chưa hết, Tsukiko còn thấy trên cánh tay trần của anh ấy vô số vết sẹo đậm nhạt, thậm chí có vết vẫn còn chưa lành... "Hình như đấy không phải vết thương do nhiệm vụ!" ... Tsukiko lắc đầu để tỉnh táo, cô đặt cây sáo lên miệng...

..................................

      -Này, Kitaro. Em thật sự ổn chứ?_Giáo viên hướng dẫn ái ngại nhìn Kitaro...

      - Vâng. Nên hãy để em một mình ạ._Kitaro đáp, ánh mắt vẫn không hề dao động...

   Người kia thở dài và rời đi... Kitaro vẫn cứ lặng lẽ cúi đầu trước một ngôi mộ nhỏ. Nằm dưới đó, là ông quản gia yêu thương cậu hết mực... Từ khi lên tám tuổi, Kitaro đã không còn là đứa con được cha mình yêu thương nữa... Mà chỉ là người đã gây ra cái chết cho người mẹ của mình, đồng thời cũng là người mà cha cậu yêu nhất...

   Nỗi bất hạnh đổ ập lên cậu với cấp số nhân... Từ những thằng nhóc luôn coi cậu là một đứa con gái mà trêu chọc, cho đến những nụ cười gượng gạo của cha mà cậu không hề hay biết... Để rồi tất cả đã sụp đổ vì một lời nói ngây thơ của một đứa trẻ mới tám tuổi không hiểu rõ sự đời:"Ba lúc nào cũng cười tươi như vậy, ba có thật sự vui không?". 

   Vậy là mọi thứ vỡ vụn trước mắt Kitaro, để lộ một sự thật mà cha cậu đã kìm nén suốt tám năm: ông hận Kitaro, ông hận đứa con đã cướp đi Yanagi, cướp đi người phụ nữ mà ông yêu nhất... Ông đã tự nhủ suốt tám năm qua rằng phải yêu thương nó, bởi vì nó là hiện thân cho người phụ nữ của ông...

   "Nếu không có mày thì Yanagi sẽ không phải chết!" Ý nghĩ ấy tích tụ trong tâm trí của cha Kitaro ngày càng nhiều, cho đến khi lời nói ngây thơ của Kitaro khiến nó bùng nổ... Không phải là ông không yêu đứa con của mình, mà là ông không có cách nào để yêu thương nổi nó... Ông yêu nó, nhưng ông hận nó hơn nhiều...

   Từ sinh nhật năm tám tuổi đối với Kitaro, đã không còn cảm nhận được cái gọi là đau đớn nữa rồi... Bởi vì đối với cậu từ ngày hôm đó, không có gì đau hơn là những đòn đánh của người cha thân thương ấy... Chỉ còn ông quản gia là đối xử tốt với cậu... bảo vệ cậu, giúp đỡ cậu mỗi khi cha cậu nổi điên. Ông chăm sóc Kitaro từng ly từng tí, cho đến cả ngày hôm nay...

[Đồng nhân Naruto] Sa mạc dưới ánh trăngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ