ưng khay tròn, cúi đầu, bước từng bước nhỏ, đôi mắt màu bạc nhìn chằm chằm chén dược trong khay, sợ nước thuốc bị sánh ra ngoài, mỗi một bước đều thập phần dụng tâm, chú ý dưới chân, chợt thấy một đôi giày thêu hình rồng, vàng chói trước mắt, giật mình ngẩn đầu, nhìn thấy người trước mặt, vội vàng loan hạ thoắt lưng, phúc thân hành lễ. "Trong bát là cái gì?" Mắt thấy Mộc Hiệp đã ẩn thân rời khỏi, Phù Vân Khâu Trạch chìa quạt phiến chỉ chỉ vào chén dược trong tay nàng, thứ chất lỏng đen như mực lay động, tâm hắn sinh ra một loại dự cảm bất an.
Tiểu Thanh ngẩn ra, mờ mịt cúi đầu nhìn bát thuốc, đôi mắt màu bạc thoáng lưu động một loại biểu tình kì quái, nhưng vừa cúi đầu lại biến mất không thấy tăm hơi.
"Là thuốc bổ do ngự y đêm qua đã kê cho hoàng phi. "
Đêm qua, Mộc Hiệp ôm hoàng phi trở về, thấy nàng mê man, liền triệu ngự y đến, sau khi bắt mạch, ngự y chỉ nói hoàng phi do mỏi mệt quá độ, cần điều dưỡng thân mình, nên mới kê phương thuốc này, dặn hôm nay sắc cho nàng uống. Tiểu Thanh là nô tỳ hầu hạ thân cận bên cạnh Y Y, dĩ nhiên ngự y đưa thuốc cho nàng, sắc dược xong, bưng đến đương nhiên cũng là nàng.
"Thuốc bổ?" Phù Vân Khâu Trạch nhíu mày, đem một cây ngân châm cho vào bát dược, thấy ngân châm không thay đổi màu sắc, sắc mặt hơi buông lỏng một chút, nhưng thấy Tiểu Thanh từ nãy đến giờ vẫn đều cúi đầu, không dám nhìn hắn, đôi mắt màu tím híp lại, tinh quang lóe lên trong ánh mắt băng hàn, lạnh lùng vươn ngón tay, xiết chặt cằm dưới của Tiểu Thanh, buộc nàng ngẩn đầu nhìn hắn:
"Đừng tưởng trẫm không biết ngươi là ai, hơn mười năm trước tha cho ngươi một mạng, nếu ngươi dám động đến một cọng tóc của hoàng phi, trẫm, nhất định khiến ngươi chết không có chỗ chôn."
Hai tay bưng khay gỗ xiết chặt, khẽ run run, đôi mắt đang mê mam của Tiểu Thanh đột nhiên có tiêu cự, nhìn khuôn mặt lạnh như băng trước mặt, trong lòng run lên, lời nói của chủ tử lại hiện lên bên tai, nàng cắn cắn môi, có gắng bình tĩnh, nặn ra một nụ cười.
"Hoàng Thượng đã rõ ràng, Tiểu Thanh cũng cảm tạ người năm đó chi ân không giết, cho nên mới cam nguyện hầu hạ bên cạnh hoàng phi nhiều năm như vậy, vì sao bây giờ lại khẳng định nô tỳ hạ độc thủ với hoàng phi? Mười năm, nếu muốn ra tay, bây giờ có phải hơi muộn rồi không."
Một tay giữ chắc khay gỗ, một tay đánh rớt bàn tay to đang chế trụ càm mình, bộ dáng không còn khúm núm như dĩ vãng, Tiểu Thanh dường như đã biến thành một người khác, sắc mặt trấn định thản nhiên.
Hắn không hề kinh ngạc, tự ngày ấy, khi người này bước vào Long Quân điện, hắn đã biết rõ người này tâm địa thâm sâu, âm cơ thủ đoạn.
Vỗ vỗ hai tay, tà nghễ nhìn nàng, đạm cười không nói, bàn tay to duỗi ra, đem bát dược đưa đến gần mũi ngửi ngửi, nếu không phải Y Y kiên trì muốn nàng chăm sóc, hắn đương nhiên không muốn Tiểu Thanh nhúng tay vào việc sắc thuốc cho nàng.
"Dược liệu sử dụng là những thứ nào?" Hắn hỏi.
"Hoàng kì, đảng sâm, cam thảo, đương quy, bạch thược, thục nhĩ, a giao, hà thủ ô, long nhãn, nhau thai." Đem tất cả nguyên dược liệu nói ra rành mạnh, rõ ràng, ngay cả chớp mắt cũng không chớp một cái. (@>@, toàn là vị thuốc bắc, pó tay )
BẠN ĐANG ĐỌC
ÁI PHI, NGHE NÓI NÀNG MUỐN VƯỢT TƯỜNG - Phần 1
RomanceTác giả:Thiên Lạc Họa Tâm Thể loại:Ngôn Tình, Sắc, Xuyên Không, Hài Hước Nguồn:bichsongcac.wordpress.com Trạng thái:Full Tỉnh lại liền phát hiện mình xuyên không , từ cô gái mười bảy biến thành một tiểu cô nương ba tuổi? Cái gì mà phi tử với chẳng p...