Chương 187: Đừng đi qua!

30 1 0
                                    

Qua một ngày, đại bạch hổ lại đi ra cùng Mẫn Hách phục chờ trước cửa hang đại chiến mấy chục hiệp, cuối cùng, nó liếc mắt nhìn con ngựa một cái, lưu luyến chạy vào trong động nghỉ ngơi.

Y Y nhìn ánh mắt yêu thích của nó khi nhìn xác con ngựa, nàng ngạc nhiên, vì sao bạch hổ không ăn con ngựa, mà chỉ liếc mắt nhìn như vậy?

"Bởi vì nó có thể xưng Vương, tự cũng có nguyên tắc của nó, đánh không thắng, sẽ không ăn." Phù Vân Khâu Trạch cũng bắt đầu có chút bội phục lão hổ này, so với một một số tên tiểu nhân bỉ ổi, nó còn quang minh chính đại hơn nhiều.

Bất quá, lần này hành động lần này, chính hắn coi như cũng đã trở thành tiểu nhân, hắn bất đắc dĩ nghĩ nghĩ.

"Hoàng Thượng, Mẫn Hách Vương gia đã xuống vách núi nghỉ ngơi rồi!" Mộc Hiệp đột nhiên vui vẻ hẳn lên.

Y Y cùng Khâu Trạch đồng thời nhìn lại, quả thực, Mẫn Hách, một thân mỏi mệt, đang ngồi ở trong một hang nhỏ trên vách núi, toàn thân phiếm cháy hồng quang, khóe miệng cùng với tay chân đều có vết thương do hổ trảo sắc bén của bạch hổ lưu lại, nhìn tựa hồ có chút chật vật, hắn dùng thuật pháp chạy trốn đến vị trí bạch hổ không đến được, ngồi ở bên trong.

"Khâu Trạch!"

Y Y trong giây lát hiểu được, đây là thời điểm mà hắn tiến hành kế hoạch, nhưng mà, nội tâm lại cảm thấy vô cùng bất an, mặc dù lão hổ đã cùng Mẫn Hách đại chiến hai ngày, nhưng là so với bình thường, sức lực vẫn sung mãn, uy vũ khó lường.

"Không nên nhìn, Y Y, đợi trẫm chiến thắng trở về, nàng hãy mở mắt ra."

Phù Vân Khâu Trạch đột nhiên bưng kín hai mắt của nàng, đại chưởng mang theo hơi thở hơi lạnh, nháy mắt ổn định đáy lòng bất an của nàng.

"Ân, nhưng chàng phải đáp ứng ta, không thể liều lĩnh, bảo toàn tánh mệnh."

Nàng điểm nhẹ đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, không muốn làm hắn phân tâm, lại càng không muốn bởi vì chính mình mà lỡ mất cơ hội.

Chậm rãi buông ra bàn tay to, nhìn khuôn mặt nàng có chút tái nhợt, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, hôn lên đôi môi xinh đẹp cùng cái trán trơn nhẵn.

"Trẫm đáp ứng nàng." đôi mắt máu tóm thâm sâu như biển, cuồn cuộn dậy sóng, nhưng hắn lại dùng ngữ khí cực kì ôn nhu đáp ứng nàng, sợ nàng không tin tưởng chính mình.

"Hoàng Thượng, mau lên, lão hổ muốn trở về động!" Mộc Hiệp đột nhiên kêu lên.

Đợi cho lão hổ lần sau trở ra, lại là ngày mai, lúc đó, nó khẳng định đã hảo hảo nghỉ ngơi, hơn nữa, một đêm ngắn ngủi, nhưng tốc độ khôi phục sức khỏe của nó so với con người lại nhanh hơn rất nhiều, này cũng là nguyên nhân khiến Mẫn Hách chiến bại, thể lực không cân xứng!

Không hề do dự, buông lỏng thiên hạ trong lòng ra, hắn lược

bước nhảy tới, tận lực dùng chân chưa bị thương làm điểm tựa, hai cái xoay người, đã chặn được đường đi của lão hổ.

Vốn nhìn thấy con người đỏ lòe kia kiệt sức mà lui binh, đại bạch hổ cũng đang định vào động nghỉ ngơi, lại chợt thấy nam tử toàn thẩn tử sam (áo tím) xuất hiện trước mặt, cản trở đường đi của nó, thì vô cùng giận dữ, vươn người, liếm liếm miệng vết thương, thị uy rống giận.

ÁI PHI, NGHE NÓI NÀNG MUỐN VƯỢT TƯỜNG - Phần 1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ