Hai người trừng mắt nhìn nàng đem 50 cái bánh bao trong vòng một canh giờ đều nhét vào bụng, sắc mặt vẫn hồng hào, không có gì thay đổi, không khỏi sắc mặt đại biến.
"Thật đúng là ăn xong rồi......" Mẫn Hách xoa xoa chân mày, có chút khó có thể tin,
"Sao trong phủ, cung nữ không ẩm báo Vương phi là vị vương (chắc là vua ăn, nhưng pan thấy để vậy hay hay ^^ )?" vẫy vẫy tay, hướng thị vệ đang canh giữ ở phía sau, nhỏ giọng hỏi.
Đã sớm trợn mắt há hốc mồm vì kinh ngạc, thị vệ mờ mịt lắc đầu, hiển nhiên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Không biết?!." Lạnh lùng khiển trách một tiếng, hắn xua tay cho thị vệ lui ra, gương mặt yêu mị xuất hiện một tia hờn giận, vì sao ngay cả Phù Vân Khâu Trạch cũng chưa bao giờ nói qua?
Đem chén trà trước mặt một ngụm uống cạn, nàng thỏa mãn ợ một hơi, kỳ thật ngày thường nàng ăn vốn không nhiều, nhưng loại điểm tâm ngọt ngào như thế này, là món mà nàng thích nhất, cho nên mỗi lần muốn lén trèo tường ra ngoài, nàng đều cất giấu một số lượng rất lớn, vì vậy vào ngày Trung thu mười lăm ấy, thủ hạ của Nam Vương gia mới cảm thấy tay nải của nàng là một quả núi nha.
"Chủ quán, xin lỗi, ta đều ăn xong rồi, xem ra, ngươi phải lỗ rồi." Sờ sờ cái bụng, nàng nhớ tới vải gấm mềm mại bên trong xe ngựa, thật muốn nhanh chóng nằm xuống đó, hảo hảo nghỉ ngơi một chút, thì ra ăn cái gì nhiều quá cũng không tốt lắm. =.=!
Từ từ đứng dậy, tựa như một bà cô đang mang thai sắp sinh, chống thắt lưng, không để ý ánh mắt giật giật của Mẫn Hách yêu nam, muốn lập trở về xe ngựa.
"Ăn xong rồi muốn đi?" Tiểu ca đột nhiên lạnh lùng mở miệng.
Nhận thấy có điểm không thích hợp, Mẫn Hách nhanh chóng búng tay một cái, nhóm thị vệ lập tức nghiêm mặt, thân thủ sẵn sàng tác chiến, bảo vệ Vương Phi!
Sao lại thế này! Y Y không hiểu nhìn nhóm tủ vệ đột nhiên vây quanh mình, tựa như gà mẹ bảo vệ gà con, đem nàng làm trung tâm, bao lại không một khe hở, ngoại trừ xa phu bất động thanh sắc, vẫn như trước cầm dây cương ngồi không nhúc nhích, tròng mắt đảo vài vòng, vẫn không hiểu bọn họ làm sao đột nhiên lại khẩn trương như vậy.
Người đang xếp hàng mua bánh bao thấy trận thế bày ra, dọa cho họ một thân mồ hôi lạnh, kêu lên sợ hãi, giống như chim vỡ tổ, nháo nhào chạy khỏi vòng nguy hiểm, chỉ vài người hiếu kỳ, đứng ở thật xa quan sát.
"Oành ~"
Trên mặt đất đột nhiên nổ mạnh, sương khói trắng mờ không biết từ nơi nào bỗng nhiên tràn ra, nhất thời tầm nhìn của mọi người đều bị hạn chế đến mức thấp nhất, ngay cả năm ngón tay mình cũng mơ hồ không rõ, nơi nơi đều là trắng xoá một mảnh, trong không khí nhộn nhạo một cỗ hương vị gay mũi.
"Vương phi, người có khỏe không?" thị vệ bảo vệ Y Y, đưa lưng về phía nàng, hai mắt tập trung tinh thần nhìn chằm chằm bốn phía, "Mọi người đều phải tập trung cao độ, đừng cho sát thủ thừa cơ hành động."
Nhìn không thấy phía trước, chích ẩn ẩn nghe được thanh âm của nhóm thị vệ chung quanh,
"Đừng lộn xộn, cẩn thận," âm lượng trầm thấp của Mẫn Hách ở bên tai nàng đột ngột vang lên, hai tay hạp mười, đôi mắt nâu lóe ra, cười lạnh nhìn chằm chằm sát thủ đang ẩn thân,
BẠN ĐANG ĐỌC
ÁI PHI, NGHE NÓI NÀNG MUỐN VƯỢT TƯỜNG - Phần 1
RomanceTác giả:Thiên Lạc Họa Tâm Thể loại:Ngôn Tình, Sắc, Xuyên Không, Hài Hước Nguồn:bichsongcac.wordpress.com Trạng thái:Full Tỉnh lại liền phát hiện mình xuyên không , từ cô gái mười bảy biến thành một tiểu cô nương ba tuổi? Cái gì mà phi tử với chẳng p...