Gửi anh - chàng sư tử của nhân mã.
Ngày ấy, anh đứng trước mặt tôi, cúi xuống nhìn tôi, gương mặt nghiêm nghị nhưng toát lên sự quan tâm và đôi mắt ấy. Rồi anh bỏ đi, lúc ấy tôi ước có thể gặp lại anh....
Cuộc sống chính là sự kết nối của những điều kì diệu, thời gian tôi bên anh, tôi mới nhận ra rằng anh thực sự rất ít cười, khi anh cười thì cũng chỉ là một nụ cười thoáng qua hoặc chỉ là một cái nhếch môi, có nhiều lần tôi đã muốn được nhìn thấy nụ cười của anh. Rồi đến một ngày chỉ là cái vô tình mà thôi, nụ cười ngời ngời của anh tỏa sáng rực rỡ dưới bầu trời. ///
Tình cảm đơn phương...tuy nó rất đau nhưng cũng thực sự rất hạnh phúc. Anh là một người con trai bình thường như bao người con trai trong lớp tôi, anh cũng chẳng là đẹp trai, cũng chẳng giàu có, cũng chẳng có tài cán gì xuất sắc. Nhưng đối với tôi, anh có cái gì đó rất đặc biệt và cùng với một lý do hết sức đơn giản, đó là: tôi thích anh.
Anh có biết không? Tôi thực sự yêu cung sư tử. Này anh chàng sư tử kia, anh biết mình tuyệt đến mức nào không? Ánh mắt, nụ cười đến khuôn mặt, từng hành động, từng dòng suy tư của anh khiến tôi không thể nào rời mắt khỏi....
Anh dịu dàng nhưng rất mạnh mẽ, nhanh nhẹn, thông minh, tự tin... tôi yêu điều đó. Và anh là một chú sư tử cao ngạo nhưng lại rất tử tế.
Tôi cũng vậy, tôi luôn luôn tự tin về chính bản thân mình, tôi luôn cho là mình là trung tâm của sự chú ý, nhưng tôi không ghét điều đó ở tôi. Tôi luôn nghĩ mình có khả năng để làm anh thích tôi, tôi luôn là người thích hợp để đứng cạnh anh. Nhưng tôi sai rồi, đừng nói đến chuyện làm anh phải say mê tôi, mà phải nói ngược lại
Tôi là người ăn nói rất thẳng thắn, muốn nói gì tôi sẽ nói tất cả, nói cho mọi người biết tôi đang nghĩ gì? Nhưng khi đối diện với anh, mọi chuyện không thể diễn ra suôn sẻ được!!!! Dù cho tôi có cố gắng thì cũng chẳng được tự nhiên.
Trưa nào cũng vậy, tôi cùng đi về cùng anh, nhưng chỉ là đi phía đằng sau, nói ra thì nhà anh và nhà tôi ở rất gần nhau. Tôi có sở thích là đi xe đạp, vào mỗi chiều tôi đều đi xe đạp, những con đường luôn dẫn lối đến nhà anh hoặc là đi đến nơi mà anh và người bạn thân của anh đi chơi cùng nhau, tôi muốn mọi thứ diễn ra thật tự nhiên mà không bị anh nghi ngờ, chỉ là thoáng qua thôi nhưng tôi vẫn muốn ngắm nhìn anh từ xa, hoặc là có nhiều khi tôi luôn mua bánh bao vào mỗi lúc đạp xe, luôn là một chiếc bánh nóng hổi ở cạnh tiệm bánh gần nhà anh.
Anh luôn lạnh lùng, cứng nhắc, luôn nhìn tôi với cái nhìn thờ ơ. Ở trên lớp, anh chẳng bao giờ quan tâm tôi, mặc cho tôi quậy phá như thế nào anh cũng mặc kệ, có lẽ đó là thứ tạo nên hứng thú đặc biệt của tôi với anh.
Cũng chính cái tính lạnh lùng, ngang bướng nhưng rất đáng yêu này của anh mà tôi càng muốn yêu anh, muốn theo đuổi anh
Tôi thấy tôi với anh quả là khác nhau, tôi thì thể hiện ra tình cảm lẫn tình bạn, còn anh thì sao, anh như chả quan tâm. Nhiều lúc chính cái thờ ơ của anh làm tôi suýt khóc òa lên, nhưng rồi anh sẽ lại bù đắp bằng một hành động nhỏ vô tình khiến tôi lại thấy ấm áp.