"A Tử, nàng dám nhảy xuống?! "
Ta khẽ nghiêng đầu, nhàn nhạt nở một nụ cười. Đôi mắt khô khốc, có lẽ gần 1000 năm qua đã khóc hết nước mắt rồi.
"Hồ vương, đến tim của chàng ta còn từng dám móc ra thì có việc gì không thể chứ? "
Hồ vương của ta trời sinh có đôi mắt xanh biếc, rất sâu, sâu đến mức ta chưa từng nhìn thấu. Lúc này đôi mắt ấy dường như đang cực kì hoảng hốt...
Đôi mắt ấy, nhìn một lần thôi, sẽ rơi vào cõi trầm luân vạn kiếp bất phục.
Đôi mắt ấy, nhìn một lần thôi, sẽ vĩnh viễn không thể rời đi nữa...
Khắp thiên hạ này, chỉ có duy nhất đôi mắt ấy khiến vị công chúa cuối cùng của thiên tộc sau chiến tranh thần ma A Tử ta khốn khổ!
Năm ấy, tiệc sinh thần chúc mừng ta tròn 100 tuổi, giữa hàng ngàn hàng vạn bóng dáng, ta chỉ nhớ mỗi cái vẻ lãnh đạm, cuồng ngạo ấy. Hắn dường như không thích nơi quá mức náo nhiệt, nhàn nhã chọn một chỗ vắng vẻ thưởng thức tiên tửu. Ta chỉ lỡ để ánh mắt lưu lại trên bạch y thanh thuần đó lâu hơn một chút, đã mất cả đời này để quên đi...
"Ngươi cũng thích ta sao? "
"Không phải. "
"Vậy tại sao lại đồng ý lời thần đế lấy ta? "
"Sống dưới bàn tay đế quân, không có tư cách trái lệnh. "
Ta thất vọng, im lặng ngồi trên giường nhìn hắn. Hôm đó ta tìm hiểu, biết hắn chính là hồ vương tuấn mỹ mà cả thiên hạ ca tụng kia liền trăm phương ngàn kế cầu xin phụ vương gả ta cho hắn.
Không ngờ, dù chẳng biết rõ mặt mũi của vị tiểu công chúa gì gì đó là ta đây, hắn vẫn gật đầu đồng ý. Ta vì vậy mà vui đến tận bây giờ. Cuối cùng bị dội cho một gáo nước lạnh, sửng sốt.
"Thế bây giờ ngươi cũng đã lấy ta rồi. Chẳng lẽ vẫn cứ lạnh nhạt xa cách như thế sao... "
Hắn chậm rãi liếc nhìn ta. Ta thấy bộ dạng mình phản chiếu trên đôi mắt trong veo không một gợn sóng đó, là khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, là hỉ y rực rỡ lộng lẫy. Nhưng vẫn như vậy, không một gợn cảm xúc... lạnh lùng đến có chút vô cảm.
Ngày hôm đó ta còn chưa biết vì sao hắn lại như vậy. Nhưng bây giờ, thì biết rồi.
Hắn đã có người trong lòng. Nữ nhân ấy, là một tiểu cô nương của nhân tộc, dịu dàng như nước, mềm mại như lụa.
Khi biết được câu chuyện ấy từ miệng người khác, ta đã hiểu rõ hết thảy. Không phải hắn thờ ơ với ta, mà là, ta không phải người hắn muốn quan tâm. Ta đã nghĩ, hay là rời đi, hoặc là bỗng dưng biến mất, trả cho bọn họ thứ xứng đáng nên có được. Vì yêu mà không được, thống khổ đến tột cùng.
"Nàng ta chính là thiên kiếp của hồ vương, ngươi bắt buộc phải khéo léo nói cho hắn biết. "
Thiên hậu, cũng là mẫu thân ta mỉm cười, nhẹ nhàng nói với ta.
Nếu ta nói cho hắn sự thật, hắn có lẽ cũng chẳng tin tưởng ta đâu. Chỉ cho rằng ta ghen ghét đố kị mà bịa đặt, cho rằng ta là một nữ nhân độc ác xảo quyệt?