-“ Anh nói anh yêu em?”
-“ Anh yêu em!” anh chắc chắn nói.
-“ Thế anh có chắc trong suốt quãng thời gian còn lại trong cuộc đời này anh chỉ yêu mỗi mình em không?”
-“ Anh thề. Anh chỉ yêu mỗi em mà thôi!”
[...]
Anh thề. Anh chỉ yêu mỗi mình em mà thôi.
Anh xin thề.
[...]
Anh không phải là chàng trai tuấn tú nhất trong số người cô từng gặp. Anh không phải là chàng trai giàu nhất trong số người cô từng biết. Anh càng không phải là người lãng mạn nhất trong số người cô từng quen. Nhưng anh là chàng trai mà cô yêu nhất, yêu nhất. Hai người yêu nhau khi anh và cô còn ngồi trong giảng đường đại học, anh yêu cô, yêu kiểu “từ cái nhìn đầu tiên”. Cô cũng yêu anh, yêu nụ cười của anh, yêu giọng nói trầm thấp của anh, yêu dáng đi nhanh nhẹn của anh, yêu mái tóc đen láy mượt mà của anh, yêu tính cách của anh, yêu sự dịu dàng của anh,...yêu tất cả những gì thuộc về anh. Hai người yêu nhau khi không còn sự bồng bột của tuổi mười bảy mười tám nhưng cả hai không ngại trao nhau những cử chỉ thân mật “hơi” ngốc nghếch, không ngại viết tặng cho nhau những bức thư tình sến súa, mộng mơ, không ngại khi phát hiện những tật xấu của đối phương.
Rồi thời gian cứ thế trôi qua, tình yêu ngày càng lớn dần, anh và cô rốt cục cũng đưa ra quyết định về sống cùng nhau. Cô chấp nhận có gì ăn nấy, có rau ăn rau, có muối ăn muối, có mắm ăn mắm, chỉ cần được bên cạnh anh ngày này qua ngày khác là đã hạnh phúc. Anh vì yêu cô, muốn lo cho cô được một cuộc sống sung sướng, ấm no không ngại đi làm những việc vô cùng cực nhọc, đến tận khuya mới về nhà. Những ngày hạnh phúc cứ thế lại qua, anh và cô vẫn giữ trên môi nụ cười hạnh phúc. Ở thời điểm đó, hai người cứ nghĩ rằng, chỉ cần mình yêu nhau thì những giông bão ngoài kia đều không quan trọng. Nếu yêu nhau ắt sẽ cùng nhau vượt qua mọi gian nan mà thôi, phải không? Thế mà chuyện đời không hề đơn giản và một màu hồng đâu ai ơi...
[...]
Em không cần giàu sang phú quý, nhung lụa gấm vóc, nhà cao cửa rộng.
Điều em cần chỉ là được cùng anh ở bên nhau, nhâm nhi tách trà rẻ tiền, nhìn người mình yêu già đi theo năm tháng.[...]
Sau bao nhiêu nỗ lực cố gắng, anh cũng đã chính thức trở thành nhân viên trong một công ty khá nổi tiếng. Đêm đó, anh chạy chiếc xe Dream cũ kĩ mà cô đã dành dụm tiền mua cho anh về nhà thông báo với cô tin vui ấy:
-“ Em! Em ơi!” giọng nói vui mừng của anh vang lên trong căn phòng trọ nhỏ, cũ kỹ.
Cô đang loay hoay trong bếp luộc rau cho anh ăn nghe vậy nói vọng ra:
-“ Dạ em đang luộc rau đây!”
Chưa được hai giây sau, anh đã chạy xuống bếp ôm cô vào lòng mình. Cô đỏ mặt, muốn thoát khỏi vòng tay anh thì đã nghe giọng anh trên đỉnh đầu cô truyền xuống:
-“ Anh xin được việc làm rồi em. Là nhân viên kế toán trong một công ty, lương bốn triệu một tháng!”
-“ Thật ư?” là thật ư? Anh đã có việc làm ổn định rồi ư?