*25*

10.5K 759 490
                                    

Jaewon bước đến bên giường bệnh của Jungkook, ánh mắt ông ta nhìn em gây khó hiểu, không phải lo lắng cũng không phải tức giận, nhưng lại có nét cười nhưng điệu cười vô cùng thâm hiểm. Đưa tay xoa bóp hai vai em, nhưng ông ta lại chỉ khiến cái cảm giác sợ hãi trong em tăng lên. Mỗi lần Jaewon xoa bóp thì có vẻ hơi dùng lực, khiến hai vai Jungkook không thấy khá hơn mà có vẻ còn nhức mỏi hơn rất nhiều.

Cảm thấy có chút đau ở vai, Jaewon thậm chí còn không biết xoa bóp nhẹ nhàng mà dùng lực như vậy. Jungkook hơi nhíu mày, né tránh ông ta-"Ba dượng, không cần như vậy đâu."

"Nào, nào Jungkookie. Ta chỉ là muốn xoa bóp giúp con một chút, không được sao? Với lại đừng gọi ta là Dượng, gọi là ba biết chưa?"

Nhìn cái vẻ thân thiết sượng trân của ông ta với nét mặt tươi cười hiền từ kia mà Jungkook không khỏi nghi ngờ. Nét mặt có chút lo lắng nhưng em cố nặn ra nụ cười gượng-"Dạ...B-Ba. Người không cần..."

"Yên nào, để ta..."

Chưa kịp dứt câu thì Taehyung đã xuất hiện ngay lúc nào, hắn hất tay ông ta khỏi vai Jungkook. Hai hàng lông mày hơi cau lại-"Em ấy đã không muốn thì ông cũng đừng cố chấp."

Ngoài mặt trông tươi cười thế, bên trong nội tâm đang thiếu điều muốn rủa hắn một trận rồi. Jaewon hận không thể tống khứ hắn đi luôn ngay lập tức, từ ngày JungAhn kể về Jungkook và cho ông ta xem hình của em, từ ngày đó ông ta đã có ý định không mấy hay ho gì với em rồi.

Nhưng trước mắt thì vật cản trước mặt còn nhiều, ông ta không nóng vội. Hắn giọng một chút kiếm cớ đánh bài chuồn, ho một tiếng-"Ta ra ngoài trước, Jungkookie nhớ nghỉ ngơi đầy đủ."

Đợi khi ông ta rời khỏi phòng bệnh, vệ sĩ đứng canh bên ngoài nhìn vào trong thấy Taehyung khẽ gật đầu như đang ra hiệu, người vệ sĩ cũng khẽ gật một cái như đã hiểu rồi cẩn thận đóng cửa lại.

"Ông ta làm em sợ sao?"-Hắn hỏi, nhìn gương mặt lo lắng kia của Jungkook mà không khỏi nhíu mày, ắt hẳn Jaewon đã sinh ý đồ gì với em rồi. Đáp lại hắn là vẻ mặt đang tỏ ra là không có gì của em, lại gượng gạo lắc đầu nhưng hai bàn tay nắm lấy tấm chăn đang hơi run lên đã bán đứng chủ nhân mình. Chắc chắn bé con đang muốn giấu nhẹm đi rồi, hắn nghiêm giọng-"Đừng cố gắng che giấu nữa, em không giỏi nói dối tôi đâu. Biết chứ?"

Taehyung tiến lại gần sát bên giường bệnh, cùng lúc Jungkook gấp gáp vươn tay ra nắm áo hắn rướn người lên ôm chặt rồi dụi dụi vào hõm cổ hắn. Ngồi xuống kế bên ôm cả người em đặt trên đùi mình ôm lấy, hôn trên trán em một cái đồng thời tỏa mùi pheromone trấn an Omega bé nhỏ trong ngực.

"Taehyung..."-Jungkook khẽ ngước lên, cất giọng mềm mại gọi tên hắn. Cảm nhận tin tức tố bao trùm xung quanh, trong lòng cũng được an ủi đôi chút. Thoải mái nằm yên vị trong ngực hắn, bàn tay cũng được hắn nắm lấy rồi dịu dàng hôn lên. Jungkook nói-"Ông ta khiến em sợ..."

"Ngoan, tôi ở đây thì ông ta sẽ không làm gì em đâu."

............................................

||Taeguk|| CriminalNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ