Jungkook đang mãi nghĩ điều gì đó thì chợt điện thoại em vang lên, trên màn hình hiện lên dãy số lạ. Nhìn vào màn hình một lúc, em bắt máy-"Alo, cho hỏi là ai vậy?"
Đầu giây bên không chần chừ đáp lại, giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên-"Bé con, nhớ tôi không?"
"Tae...hyung?"-Là Taehyung, alpha của em, đúng chính xác là hắn. Jungkook chỉ mới xa hắn một thời gian không ngắn cũng không dài, nhưng em nhớ hắn chết đi được. Từ ngày hắn bị bắt đến nay, em không ngày nào ngừng mong mỏi, giọng nấc nghẹn trách yêu hắn-"Cái đồ...Đáng ghét nhà anh!"
"Về đây em nhất định...hức...phạt tét vào mông anh 10 cái..."
"Ừ, tắt máy đi bé con."-Đợi sau khi em đã tắt máy, hắn mới bỏ điện thoại vào túi, kéo thấp chiếc mũ vải xuống che đi gần nửa khuôn mặt rồi tiếp tục đi.
Trên đường đi, hắn đang nghĩ đến mấy tên hắn đã giết hôm nay. Chính xác là một lũ du côn chuyên đi cướp bóc và chơi ma túy, hắn bắt gặp chúng đang trấn lột một người đàn ông trung niên. Người đàn ông tội nghiệp đứng nép vào tường vì sợ hãi, hắn liền lao vào mà đánh chúng làm cả đám ngã lung tung trên nền đất.
"Ông có sao không?"
"À...tôi ổn, cám ơn cậu rất nhiều."
"Tốt nhất đừng nên xuất hiện ở khu này, rất nguy hiểm. Tôi không chắc sẽ cứu ông lần nữa nếu ông đến đây tiếp đâu."
"Hãy nhận lấy số tiền này coi như báo đáp đi. Cậu trai, đây chỉ là số tiền nhỏ để báo đáp chút lòng thành của tôi dành cho cậu."
Bây giờ hắn đang không biết phải làm gì với số tiền này, cũng không nhỏ đâu. Tổng cộng là 500.000 won, chỉ biết lẳng lặng nhét trong túi.
Đang đi trên đường hắn liền đụng phải một cô bé khoảng chừng 8-9 tuổi, trên tay là rổ bánh ngọt với những hình dáng và hương vị khác nhau, nhưng cô bé lại mặc bộ đồ cũ rích có vài chỗ chắp vá lại còn lấm lem vài vết bẩn từ tay chân đến mặt. Đôi giày vải đã sờn cũ, ngay đầu gối còn có vết trầy đang rỉ máu cùng xung quanh là vết bầm tím.
"Xin lỗi chú, con không để ý đường."-Cô bé vội vàng xin lỗi hắn
"Chú? Lạy Chúa, con chỉ mới 22 cái xuân. Còn non và xanh lắm."-Hắn thầm rủa trong lòng, trên mặt ba vạch hắc tuyến khi bị cô bé gọi bằng chú.
"Chú gì ơi!"-Cô bé đưa tay vẫy vẫy
"Này nhóc, gọi bằng anh đi, chú nghe già quá."-Hắn nắm lấy cổ tay cô bé-"Xin lỗi nhóc, anh không thích đồ ngọt cho lắm."
"Mua giúp em cái bánh được không?"-Tay cầm chiếc bánh ngọt đưa cho hắn. Cô bé hơi cúi gằm mặt, giọng thoáng buồn mắt ươn ướt-"M...Một cái cũng không thể sao?"
"Ây, đừng khóc. Anh mua cho!"- Taehyung liền thở dài, không muốn gây sự chú ý là bắt nạt con nít đâu, nhục chết đi được đấy. Hắn mua luôn cả rổ bánh cho cô bé, dư tiền mà với lại cũng không chết ai ngoài hắn vì chính là cái bản tính không ưa ngọt thôi. Nhưng chỉ cần mua một chiếc bánh thôi cũng đủ khiến nụ cười ngây ngô xuất hiện trên môi đứa bé này rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
||Taeguk|| Criminal
Fiksi Penggemar"Anh là kẻ tồi tệ, nhưng em muốn cùng kẻ tồi tệ như anh vĩnh viễn ở cùng một chỗ." . "Một rừng không thể có hai hổ và một thành phố thì không đủ chỗ cho hai tên tội phạm khét tiếng đâu." . Note: Fluff (sweet), Size gap, Age gap, Criminal...