Chương 7

14.1K 558 12
                                    

Phùng ma ma đưa ra danh sách những thứ lấy được, lại ngồi ở phòng nhị tiểu thư một lát mới đi.

Ngu Tương chờ bà đi xa lập tức cầm lấy danh sách xem xét, đã thấy đại nha đầu Thúy Hỉ hỏi cũng không hỏi liền đoạt lấy danh sách trong tay nàng, vui rạo rực nói: "Tiểu thư, ta giúp người cất những thứ này khố phòng."

Ngu Tương nhướn mi: "Đưa danh sách đây, ta xem xem."

"Nhìn cái gì, tiểu thư lại không biết chữ. Ta giúp người thu, không sai được." Thúy Hỉ vừa nói vừa xốc rèm cửa lên, nhấc chân muốn đi. Tỷ muội tốt của nàng ta là Thúy Bình đứng ở ngoài cửa sổ nhìn nàng ta nháy mắt, ánh mắt đầy tham lam sắp tràn đến đây.

Tuy rằng mỗi tháng lão thái thái cũng không quên mua cho Ngu Tương mua thêm này nọ, cũng đều là vải dệt trang sức tốt nhất , nhưng rốt cuộc không bằng sự ra tay hào phóng của Hầu gia. Những rương đồ cổ kia, đồ ngọc, trân châu, bảo thạch, mở ra càng khiến người khác hoảng người quáng mắt, cũng có mấy tráp đựng vài con heo vàng nhỏ, hình dạng rất khác biệt, sắp xếp thật chỉnh tề, dáng điệu thơ ngây nhưng lại có thể làm lòng tham của người khác trỗi dậy.

Hai người thấy chân Ngu Tương đã bị phế đi, không có năng lực tự gánh vác, hầu hạ bên người nàng tất nhiên vừa khổ lại vừa mệt, liền tính tìm cách để được điều đến hầu hạ bên cạnh tiểu Hầu gia. Bằng sắc đẹp của các nàng, có khi còn có thể gặp may mà trở thành di nương, bất hạnh chính là hiện giờ vẫn chưa có bạc trong tay để chuẩn bị, tiểu Hầu gia đã sai người đưa lên cửa, quả nhiên là ý trời.

Trong lòng hai người như bị mèo cào thật khó nhịn, hận không thể lập tức bay đến khố phòng, lấy hết những thứ mình coi trọng mang đi.

Trước kia Ngu Tương một kẻ ngốc , nói gì thì nàng nghe nấy, luôn tin tưởng trăm điều . Ngu Tương bây giờ, nhìn ra nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi, làm sao lại đoán không ra chút tâm tư tiểu nhân này của các nàng chứ, đuôi lông mày nhắc một cái, cười lạnh: "Đem ra lấy đến ta thu, sau nay học tự nhiên có thể đọc hiểu, những thứ kia không cần phải nhập cất vào khố phòng, toàn bộ đều đặt trong phòng ta."

"Toàn bộ đều mang mang lên?" Nữa bước chân của Thúy Hỉ đã muốn bước ra cửa, nghe thấy chủ tử phân phó, nhất thời trợn tròn mắt.

"Những thứ này đều là tâm ý của ca ca, đương nhiên ta phải đặt ở nơi dễ thấy nhất, tỏ vẻ rằng ta rất kính trọng ca ca. Như thế nào, không đúng sao?" Ngu Tương không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Thúy Hỉ, con ngươi tối như mực, sâu không thấy đáy.

Thật sự không thể nói nàng không đúng, nhưng nếu tất cả đều mang lên, chính mình lấy cái gì? Thúy Bình đang đứng ngoài cửa sổ cũng nóng nảy, chạy vào chung quanh chỉ điểm: "Tiểu thư, người xem xét kĩ lại đi, này trong phòng thế nào còn có chỗ nào dư thừa chứ mang lên toàn bộ chẳng phải là rất rối loạn sao, vẫn là thu cất lại hết đi."

Ngu Tương không chút để ý cười: "Cất toàn bộ những vật trang trí cũ này vào khố phòng, thay mới hết, làm sao lộn xộn được? Dong dài cái gì, nhanh lên, sai người nâng những thứ ấy tiến vào, trương bày chỉnh tề mọi thứ cho ta. Trong phòng ta bị xui nặng, vừa lúc dùng khí vàng ngọc xông một chút."

Một Đêm Bệnh Kiều Đột Nhiên Tới - Phong Lưu Thư NgốcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ