"Anh từ từ..." Cảm giác được Trịnh Thiên Dã nóng lòng xông vào người cô, La Phi vừa giãy giụa vừa đẩy anh, "Anh nghe em nói đã."Trịnh Thiên Dã bất mãn ngừng động tác: "Rốt cục em muốn nói gì?"
"Anh nghĩ lại xem, mỗi ngày anh nổi hứng khoảng mấy lần? Có phải trước kia cũng như vậy hay không? Hay là bây giờ nghiêm trọng hơn?"
"Em nói lung tung gì vậy, nếu anh không nổi hứng thì tới lượt em bức rứt đó." Hai tay Trịnh Thiên Dã nâng mặt cô, áp mạnh vào, liếm láp, thoáng rời ra chút khoảng cách, phà hơi nóng nói khàn khan và nhỏ, "Trước kia đúng là anh không dễ nổi hứng chút nào, nhưng sau khi ở bên em, ngày nào em cũng nổi hứng, một khi chạm vào em liền nổi hứng, nhưng mà anh không muốn em mệt mỏi quá, nên thường xuyên chịu đựng. Em rất có cảm giác thành tựu phải không? Nhìn nè, hiện giờ anh nổi hứng đến nhịn không nổi nữa, mau mau để anh đi vào đi."
Cảm giác thành tựu con khỉ mốc á! La Phị bị anh giữ đầu, khó mà cục cựa, cô muốn hỏi rõ bệnh tình của anh nhưng hoàn toàn không có khả năng. Còn định ngoan cố giãy gịua, đã bị anh lật người đè ở dưới thân.
Sau một hồi điên loan đảo phượng, toàn thân La Phi đã bị Trịnh Thiên Dã biến thành cái dạng ngay cả giơ một ngón tay lên cũng không nổi, cô rầu rĩ, bệnh của anh rốt cục nghiêm trọng bao nhiêu? Thuốc của Trịnh Trạch Thi rốt cục chừng nào thì mới dùng được?
Trong cuộc sống buồn bã và hối hả, cũng may trong công việc cho La Phi một chút động lực.
Chưa đến hai năm rưỡi, vị trí làm việc của La Phi giống như trò Mairo ăn nấm vậy, từ lầu 15 nhảy lên lầu 18, rồi quay về lầu 15 sau lại nhảy đến lầu 17.
Từ nhỏ, cô đã là một học sinh chăm chỉ, thuận buồm xuôi gió thi đậu vào khoa kiến trúc của đại học Giang Thành. Ai ngờ tuổi trẻ chưa hiểu biết, khi đó chỉ cảm thấy chuyên ngành này nghe có vẻ rất hay, nhưng học rồi mới biết con gái ở trong ngành này rất thiệt thòi, mà cô thì cũng không có khả năng trời phú gì trên phương diện này. Lúc học đại học, tuy cô rất nỗ lực nhưng cũng chỉ có thể thuộc dạng trung bình khá. Khi tốt nghiệp, đương nhiên không giống những người khác tập trung tinh thần tiếp tục học lên cao mà thành thật đi tìm việc làm.
Tìm việc làm cũng coi như thuận lợi, vào công ty buôn bán bất động sản như Hằng Thiên, cứ tưởng rằng ít nhiều cũng sẽ liên quan tới chuyên môn của mình. trước kia ở bộ phận vẽ kỹ thuật, thật ra cũng có liên quan tới ngành học của cô, ai ngờ vẫn luôn không có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với dự án, ngày nào cũng chỉ biết chạy vặt, hoàn toàn không biết đến khi nào mới có ngày thể hiện mình. Sau đó đến phòng tổng giám đốc làm việc, lại bị Trịnh Thiên Dã nô dịch, không liên quan gì tới việc thiết kế nhà cửa.
Lần này đến tổ dự án của Quách Tử Chính, theo anh làm cái dự án đô thị hóa nông thôn. Vừa nghĩ diện mạo của khu vực phía tây thành phố sau khi xây dựng xong, nơi ấy sẽ lưu lại dấu ấn trí tuệ của cô thì cô liền cảm thấy hưng phấn.
Sự hiểu biết của La Phi về Quách Tử Chính thật ra chỉ dừng lại ở giai đoạn đại học, là một đàn anh đẹp trai, nhiệt tình, cởi mở, có chút cà lơ phất phơ, hờ hững với đời nhưng nhiều lúc lại nghiêm túc và kiên định khiến người tác phải tâm phục khẩu phục.
BẠN ĐANG ĐỌC
Vọng Tưởng Cuồng
General FictionYêu đến nổi điên cuồng, yêu đến mê muội thì đó có phải là một tình yêu thực sự hay không? Nhân vật nam chính trong truyện Vọng Tưởng Cuồng của Úy Không có tên là Trịnh Thiên Dã. Hắn yêu La Phi đến điên cuồng và nghĩ cô cũng yêu hắn nhưng không dám n...