Chương 62

1.1K 148 13
                                    

Chương 62

Phàn Vĩ chưa từng đau lòng như vậy vì bất cứ ai.

Khi hắn ôm một Mục Ca bằng xương bằng thịt, một Mục Ca còn đang thở, hắn không thể nào tưởng tượng nổi, đã từng có khoảnh khắc hắn suýt chút nữa đã mất đi Mục Ca.

Mục Ca nhìn bàn tư liệu, chẳng hề nói một câu.

Hắn dĩ nhiên không phải cứ như vậy vượt qua mấy năm nay, thế nhưng việc này đâu có liên quan gì? Hắn đã từng trải qua những chuyện như thế, đồng thời thay đổi nó, nhưng không vì vậy mà thứ quá khứ hắn tâm tâm niệm niệm đã biến mất.

Chỉ cần hệ thống trợ giúp, kịch bản có thể trở nên hợp lý, những năm mà Phàn Vĩ trải qua một mình đều sẽ được ép về đúng quỹ đạo.

Mục Ca tai nạn giao thông, nằm trong bệnh viện ba năm, dì của cậu quan tâm chăm sóc, cho đến khi ký ức hỗn loạn của cậu quay về. Sau đó tiếp tục xuất viện, chuẩn bị lại những hồ sơ mà mình đã dày công chuẩn bị suốt bao nhiêu năm, Phàn Vĩ đồng thời tốt nghiệp đại học, vừa vặn tiếp nhận chứng cứ nặc danh mà Mục Ca gửi tới.

Hoàn toàn không có chút sơ hở nào.

Chỉ cần nhớ lại, Mục Ca vẫn có thể cảm nhận được loại đau đớn như thịt nát xương tan kia trong tâm hồn Phàn Vĩ. Cậu tưởng tượng không nổi, trong kịch bản gốc, làm sao mình chấp nhận được những chuyện này.

Mục Ca nhìn qua thì yếu đuối, nhưng cậu lại mạnh mẽ hơn bất kỳ ai.

Phàn Vĩ lẳng lặng im Mục Ca một lúc lâu, Mục Ca mới đẩy hắn ra, đem hắn ấn vào ghế, chỉ vào bàn thức ăn còn đang ấm, nói: "Tôi làm cho cậu, làm ơn ăn xong giúp tôi."

Phàn Vĩ ngoan ngoãn cầm đũa, không dám phản kháng chút nào.

Hắn cho dù hiện tại có đem người kia cưng chiều lên tận trời, cũng không thể đền bù lại những tháng ngày đau khổ trong quá khứ.

"Tôi nói cho cậu biết, Phàn tiên sinh, bây giờ cậu mà dám chọc tôi tức điên..." Lúc Phàn Vĩ đang ăn, Mục Ca tức giận đứng ở một bên nói, "Bắt đầu từ ngày mai, cậu có muốn lại tiếp tục đi tìm tôi không hả?"

"Được." Phàn Vĩ đặt đũa xuống, đứng dậy bế xốc Mục Ca, quay người đi lên lầu, "Bắt đầu từ ngày mai."

"Phàn Vĩ!"

Mặc kệ Phàn Vĩ có đồng ý hay không, cậu nhất định phải bỏ chạy bằng được mới thôi!

Ngoại trừ thi thoảng Mục Ca nấu cơm còn có thể tranh thủ liều mạng động tay động chân, bình thường ngay cả một chút phúc lợi nhỏ như ôm ôm hôn hôn cũng không có.

Loại chuyện đau đầu như truy thê này, Phàn Vĩ rốt cuộc cũng cảm nhận được.

Vì để cậu có thể được sáng tác nhiều hơn, Phàn Vĩ thậm chí còn trực tiếp đàm phán với người phụ trách trong công ty của Mục Ca, kiếm thêm một người nữa làm phụ tá giúp cậu, như vậy mới có nhiều thời gian chung đụng nhau.

Không thể không nói, nghiệp vụ năng lực của phụ tá mà Phàn Vĩ tìm cho cậu không tồi, so với bất kỳ trợ lý nào Mục Ca đã từng dùng qua đều nhạy bén hơn, vừa thông minh lại hiểu rõ tâm ý của cậu.

[Chu Bạch] Dùng 100 loại phương pháp nhận biết Long ca của tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ