Chương 6

1.5K 212 7
                                    

"Lâm Phong..."

"Không được, tiểu Viễn"

"Cậu hết thương tôi rồi có đúng không?"

"Cậu tự mình đa tình à!"

Lâm Phong không nhịn được nữa lùi về sau mấy bước, dùng tư thế phòng thủ che đầu biểu thị phản ứng mãnh liệt của mình.

Trên tay Chương Viễn là một chiếc băng đô tai thỏ, mà đầu cậu cũng đeo băng đô tai mèo, cười ha ha nhìn Lâm Phong. "Cái này đáng yêu mà" Chương Viễn vẫn chưa từ bỏ ý định.

Hai người sau một phen kịch liệt tranh chấp, cuối cùng Lâm Phong vẫn bất đắc dĩ thỏa hiệp với cậu, để Chương Viễn đeo lên đầu mình cái băng đô tai thỏ hết sức trẻ con kia. Chương Viễn nhìn gương mặt tràn đầy ghét bỏ của Lâm Phong cùng hai chiếc tai thỏ hồng hồng dựng thẳng trên đầu, sự tương phản rõ ràng này càng khiến cho cậu nhịn không được mà bật cười.

Chương Viễn bất chấp hình tượng cười lớn khiến Lâm Phong cũng phải thở dài, thế nhưng trong ánh mắt bất tri bất giác lại phảng phất tản mác ra một loại cưng chiều không nói được. Chương Viễn cùng Lâm Phong cuối cùng cũng nhận được bảng điểm, kết quả không tồi, Lâm Phong yên ổn gia nhập đội trống nhạc, Chương Viễn lại vì vị trí đứng thứ nhất mà vui vẻ hơn gấp mấy lần. Vì thế Chương Viễn không hề ngần ngại, ngay lập tức đề nghị tới trung tâm thương mại lớn nhất thành phố chơi một bữa thật thỏa thích.

Sau kỳ thi, cả hai người ngoại trừ mỗi ngày sáng sớm ra công viên vừa nghe tiếng Anh vừa chạy bộ, chơi bóng chuyền, tới đêm lại về nhà làm bài tập thì không hề có hoạt động giải trí nào khác. Thiếu niên phản nghịch Lâm Phong ấy thế mà đối với cuộc sống thanh tâm quả dục này cực kỳ toàn tâm toàn ý, còn người đầu tiên không chịu được lại chính là học sinh gương mẫu được giáo viên hết sức ngợi khen - Chương Viễn.

Nếu như biết trước sẽ xuất hiện tình huống này, có đánh chết Lâm Phong cũng sẽ không đáp ứng yêu cầu của người kia.

"Lâm Phong! Nè, qua đây!" Chương Viễn tay cầm micro đứng một chỗ vẫy Lâm Phong đến vô cùng khí thế, miệng hát thì không nói, chân tay cũng đứng ngồi không yên. Mà Lâm Phong ở bên cạnh cũng chỉ biết bất đắc dĩ thở dài nhìn Chương Viễn kéo tay áo hắn, đột nhiên có xúc cảm chính mình mới là học sinh gương mẫu bị dạy hư.

Thế giới này đảo điên rồi

"Ài, Phong ca, giúp tôi mở cái này đi" Chương Viễn một bên náo nhiệt đùa nghịch vẫn không quên cổ họng đã khát khô, cậu quơ tay lấy một lon nước trên bàn, nửa ngày loay hoay cũng không mở được liền quả quyết ném sang cho Lâm Phong.

Người thông minh tự mình hiểu lấy.

Khiến Lâm Phong cảm thấy may mắn nhất chính là, Chương Viễn tuy chơi đến thiên địa bất phân, nhưng vẫn cực kỳ có quy củ, đến hơn tám giờ liền chủ động tỏ ý muốn đi về. Lâm Phong chưa kịp len lén thở phào nhẹ nhõm, bạn học nhỏ Chương Viễn không biết nghĩ cái gì, bắt đầu rút điện thoại ra, vui vẻ gọi. "A lô, rảnh không? Lên sân thượng trường học đi. Đúng rồi, lẻn vào chứ còn gì nữa! Tôi đãi mấy cậu một chầu bia có được không?"

[Chu Bạch] Dùng 100 loại phương pháp nhận biết Long ca của tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ