Chương 56

932 152 16
                                    

Mục Ca rất thích nằm trên giường đếm số tiền mà bản thân dành dụm được.

Vào mỗi cuối năm Mục Ca được tặng lì xì, cha mẹ Phàn Vĩ không những không lấy đi thậm chí còn cho cậu thêm hai bao lì xì lớn. Bình thường Mục Ca viết văn kiếm được tiền bọn họ cũng không hề quản, chỉ tùy Mục Ca thích làm gì thì làm.

Thời gian dần dần trôi qua Mục Ca cũng có một số tiền tiết kiệm kha khá. Cậu chỉ cần tích lũy số tiền để sau này cùng Phàn Vĩ học đại học, thuê một gian phòng nhỏ ở gần trường, sau đó làm thêm một ít công việc để tích lũy. Có hệ thống trợ giúp, số tiền tiết kiệm của Mục Ca cũng được xem như là khả quan.

Mục Ca nằm trên giường chỉnh sửa xong một đống bảng báo cáo, sau đó lại cẩn thận đem tất cả cất giữ vào trong một chiếc hộp nho nhỏ, đây là món quà mà cha mẹ Phàn Vĩ đã đưa lúc cậu sinh nhật mười tuổi.

Mục Ca cầm giấy bút lên vẽ một chiếc bánh ngọt thật lớn, lại tô điểm thêm một đóa hoa cùng mấy ngọn nến xung quanh, sau đó nhẹ nhàng cúi xuống tờ giấy trắng, chờ đồng hồ điểm đúng mười hai giờ đêm, Mục Ca nhẹ nhàng nói: "Chúc sinh nhật của tôi vui vẻ."

Cộc cộc cộc.

Đột nhiên tiếng gõ cửa từ phía ban công vang lên.

Mục Ca bò xuống giường, nghi hoặc mở cửa sổ ban công ra, một chùm pháo giấy nổ tung trước mắt khiến cậu không hiểu có chuyện gì xảy ra.

"Sinh nhật vui vẻ, Mục Ca!"

Mục Ca nhận lấy bó hoa người kia đưa tới, lại nhìn thấy Phàn Vĩ đứng ở ngoài cửa sổ trên tay mang theo một hộp bánh ngọt, có lẽ là leo qua ban công để lên tầng hai.

"Cậu về giờ này chỉ để đón sinh nhật với tôi à?" Mục Ca để Phàn Vĩ bước vào phòng của mình, lại đứng dậy thay quần áo, dở khóc dở cười hỏi.

"Lần trước sinh nhật Cửu Cửu không phải cậu khen bánh sinh nhật của cô ấy rất ngon sao? Tôi phải gặng hỏi cô ấy xem bánh cô ấy mua ở đâu, sau đó đợi đến lúc tan học mới đi lấy được đó." Phàn Vĩ kể về sự tích vinh quang của mình, gương mặt kiêu ngạo hiện rõ ba chữ "Khen tui đi", nếu như hắn mọc thêm cái đuôi nhất định lúc này sẽ vểnh lên tận trời.

"Cậu vất vả rồi, tôi nhất định sẽ ăn nó." Mục Ca đem quần áo trong tay ném qua cho Phàn Vĩ, lại thuận tay xoa mái tóc ẩm của hắn, "Sao tóc lại ướt thế này?"

"Ban nãy bò lên cửa sổ phòng cậu sơ ý bị sẩy chân rơi xuống bể bơi..." Nụ cười trên môi Phàn Vĩ cứng đờ, có chút lúng túng sờ sờ lên chóp mũi.

"Khục..."

"... Buồn cười lắm à?"

"Buồn cười chứ."

Phàn Vĩ giận dỗi im lặng, đã nhiều năm như vậy mà hắn vẫn không dám mạnh miệng lên giọng với Mục Ca.

Mục Ca giúp hắn lai tóc xong rõ ràng tâm trạng cũng đã tốt lên rất nhiều, liền lấy nến ra cắm lên bánh, sau đó tắt đèn nói rằng muốn cầu nguyện.

"Chúc mừng sinh nhật..." Phàn Vĩ thều thào hát, chưa đến câu thứ hai đã bị Mục Ca dùng tay ngăn miệng lại."

"Xin cậu đừng, thiếu gia. Chúng ta bỏ qua bước này đi." Mục Ca thì thầm nói.

[Chu Bạch] Dùng 100 loại phương pháp nhận biết Long ca của tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ