Chương 59

984 170 17
                                    

Bất tri bất giác cả hai người bọn họ đã nhiều năm không gặp lại.

Lúc Mục Ca nhận ra điều này là vào một ngày nọ, cậu lại có thể nhìn thấy Phàn Vĩ ở trên TV.

Lạnh lùng, mạnh mẽ, hoàn hảo. Hắn ở trong buổi họp hội nghị cứng rắn chèn ép chú của hắn, người đàn ông trung niên đã từng khiến cả hai người bọn họ tổn thương ngồi yên một chỗ, sắc mặt vô cùng khó coi nhưng lại không cách nào thốt ra lời.

Mục Ca nhìn Phàn Vĩ ở trên màn hình lớn, không biết hắn có phải là thiếu niên mà trước kia cậu quen biết nữa hay không.

Mục Ca hai mươi sáu tuổi, cậu và Phàn Vĩ quen biết nhau hai mươi năm, bên nhau mười năm, nương tựa vào nhau ba năm, cũng chia tách khỏi nhau bảy năm.

Thế nhưng ở một thế giới mà Phàn Vĩ không biết, cả hai người bọn họ đã vượt qua năm thế giới, dài đến cả trăm năm.

Thời gian bảy năm đủ để khiến một người trưởng thành dáng vẻ hoàn toàn khác biệt. Đối với Mục Ca mà nói, kỳ thực chỉ là một cái chớp mắt thật lâu mà thôi.

Ngày đó cậu không hề quay lại tìm Phàn Vĩ. Sau khi đánh lén đám người mà chú của Phàn Vĩ phái tới, Mục Ca đột nhiên biến mất. Nói đúng hơn là chuyển sang một thành phố khác.

Một nơi không có Phàn Vĩ, một thành phố hoàn toàn mới. Mục Ca vào trường đại học khác, nhưng vẫn là ngành luật như cũ. Cậu đem tất cả hồ sơ mà mình thu thập được gửi cho Phàn Vĩ dưới những bức thư nặc danh, sau đó yên tâm nghiên cứu cặn kẽ về pháp luật.

Nếu như cậu đi theo mục tiêu ban đầu mà mình vạch ra, có thể Phàn Vĩ sẽ tìm ra cậu rất sớm.

Vì vậy Mục Ca dựa vào kịch bản gốc, trở thành một nhà biên kịch. Cậu thi đậu một lớp nghiên cứu văn học, tiếp tục gửi kịch bản đến những công ty lớn nhỏ khác nhau.

Mục Ca biết Phàn Vĩ cần mình. Nhưng nếu cậu ở bên cạnh hắn, Phàn Vĩ nhất định sẽ mất đi tính cách vốn có của hắn.

Hiện tại Phàn Vĩ lúc này đây mới thực sự là hắn, không có Mục Ca, lạnh lùng mà kiên định, xử lý công việc sát phạt quyết đoán, hoàn toàn không chút lưu tình.

Nếu có Mục Ca bên cạnh hắn nhất định sẽ mềm lòng.

Mục Ca thu dọn laptop trên bàn, lại ngẩng đầu lên nhìn chiếc TV nhỏ trong quán cà phê chiếu hình ảnh Phàn Vĩ. Cậu uống sạch ly cà phê, sau đó quay người đi ra ngoài.

Cả hai người bọn họ đều đang đợi một cơ hội, đợi cơ hội gặp lại nhau.

Phàn Vĩ cuối cùng rồi cũng sẽ quay về bên cậu.

Lúc Mục Ca đi qua một con hẻm nhỏ, cậu nghe thấy tiếng thùng rác bị lật tung lên, còn có tiếng người kêu lên đau đớn. Cậu rút di động ra mở chế độ ghi âm, lặng lẽ tới gần.

"Tôi nói rồi tôi không biết... lúc tôi tới thì người của tôi đã nằm vật ra đầy đất rồi, hoàn toàn không trông thấy cậu ta." Người bị đánh ngồi trên mặt đất nặng nề thở dốc, hiển nhiên là vô cùng đau đớn.

Một đám người vây quanh hắn, trong tay cầm theo đủ loại vũ khí khác nhau. Kẻ cầm đầu mặc một bộ tây trang đắt tiền, hoàn toàn không ăn khớp với khung cảnh hỗn loạn xung quanh.

[Chu Bạch] Dùng 100 loại phương pháp nhận biết Long ca của tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ