Chương 12

1.3K 170 13
                                    

Now I've one day

And I can't believe

...

Hàn Trầm ném đèn pin ra phía sau, Hà Khai Tâm bắt lấy, vặn sáng đèn pin, gật đầu bước lên lầu hai. Giữa hai người không cần phải nói bất cứ một lời nào, chỉ dùng ánh mắt đã có thể hiểu được ý đối phương muốn nhắc đến là gì.

Đối với Hàn Trầm mà nói, đây mới chính là việc khiến cậu thoải mái nhất.

Có Hà Khai Tâm lên lầu hai dò xét, Hàn Trầm ở lại lầu một. Cậu đẩy mỗi cánh cửa phòng ra mới phát hiện hình như gia đình này rời đi rất vội vàng, vật dụng cũng không đem theo, chỉ lấy đi những thứ quan trọng nhất. Hàn Trầm mở cửa gian phòng cuối cùng, vẫn y nguyên lộn xộn như những căn phòng trước, căn bản không có manh mối nào hữu hiệu.

Ngay lúc cậu chuẩn bị rời đi, trên mặt đất lóe lên một luồng sáng hấp dẫn ánh mắt cậu.

Hàn Trầm do dự một chút, đem đèn pin đổi sang tay trái, lúc này mới chậm rãi nhích tới gần vật kia. Dưới ánh trăng, một sợi dây chuyền lông vũ màu trắng bạc le lói tỏa sáng. Hàn Trầm giống như bị một cây chùy sắt nặng nề đánh vào đầu mình, cả người hoảng hốt rơi xuống vực thẳm.

Vật này, Hàn Trầm không biết, nhưng Bạch Vũ lại biết.

Cậu cúi người xuống muốn nhặt mặt dây chuyền lên, lại phát hiện ra sợi xích bị kẹt vào bên trong một khe hở. Hàn Trầm tâm cầu miệng niệm, năm ngón tay giữ nơi khe hở, dùng sức nhấc lên.

Soạt

Vô số trang giấy từ phía trên bay xuống cửa hang tối tăm lạnh lẽo, rất nhanh đã bị nuốt chửng vào không sót một dấu vết. Một bí mật bị chôn sâu hơn mười năm, cuối cùng vào một ngày nào đó đã được phơi bày ra dưới ánh mặt trời, đem những thứ buồn nôn mục ruỗng thấm đẫm máu tươi kia lần nữa bị vạch trần.

Những đứa trẻ kia, không phải là chưa từng tồn tại.

Bọn nó vẫn sống, chỉ là sống mà không giống như một con người.

Trong hầm ngầm âm u, mười mấy đứa trẻ chen chúc ngồi chung một chỗ, mỗi ngày lúc muốn nhìn thấy ánh nắng cũng chỉ là khi có người trong tổ chức ném một đống đồ ăn xuống. Bọn chúng đổ thức ăn từ phía cửa hang, sau đó hả hê nhìn những đứa trẻ lúc nhúc như chuột chũi không ngừng gặm nhấm cơm thừa canh cặn bị bỏ lại, vì một cái bánh bao mà cắn xé lẫn nhau.

Đương lúc Hàn Trầm nhìn vào phía bên trong căn phòng hoang tàn, đột nhiên thấy những vết bút tích xiêu xiêu vẹo vẹo, ghi tên Hà Khai Tâm. "Khai tâm" mấy chữ này, khiến cho tim cậu đau đến không thở nổi.

Hàn Trầm gắt gao nắm chặt lấy vị trí trái tim của mình, giống như bị một vật gì đó đè nén lại, đau đến mức khuỵu gối xuống nền đất, trên đầu có vô số móng vuốt cào xé qua, vừa đau vừa ngứa.

Vì sao lại đau lòng? Vì sao?

Hàn Trầm nhặt được một quyển sổ nho nhỏ bám đầy bụi đất, suy nghĩ một lúc liền đem nhét vào trong túi, che ngực thở hổn hển, dùng sức mượn tường bò lên.

"Hà Khai Tâm? Hà Khai Tâm!"

Cậu vội vàng chạy ra bên ngoài, lại trông thấy một kẻ khả nghi đồng thời từ phía trên thang lầu vội vội vàng vàng chạy xuống từ hướng đối diện. Theo bản năng, Hàn Trầm một cước đá hắn ngã lăn trên mặt đấy, lại thuận tay cầm lên một vật cứng đánh cho hắn không thể động đậy. Cậu không cần nhìn cũng biết kẻ này không phải là Hà Khai Tâm, nhưng nhất định là người có liên quan tới vụ án.

[Chu Bạch] Dùng 100 loại phương pháp nhận biết Long ca của tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ