Chương 45

3.9K 240 4
                                    

Hôm đó, Cố Sương Chi thức dậy từ sớm, sau khi chuẩn bị xong, cô xịt chút nước hoa của Nguyễn Thanh Ngôn tặng. Mùi hương ấy khiến cô cảm thấy an tâm hơn hẳn.

Trước khi ra khỏi nhà, cô gọi cho anh, nhưng mãi hồi lâu mới có người bắt máy.

Giọng nói mệt mỏi, khàn khàn của anh truyền tới, "A lô?"

"... Anh còn đang ngủ hả?" Giọng cô buồn buồn.

"Ừm."

"..."

"Anh mới ngủ một lát." Nguyễn Thanh Ngôn kéo kính xe xuống hết cỡ, hưởng thụ bầu không khí trong lành đầu xuân, "Nhưng anh đang ở dưới lầu nhà em."

"..."

Sợ Cố Sương Chi cười mình, anh không dám nói rõ vì chuyện này mà tối qua anh mất ngủ thật lâu. Hơn bốn giờ sáng nay anh choàng dậy rồi không ngủ được nữa, thế là chạy thẳng đến nhà cô chờ.

Ánh nắng len lỏi qua tầng tầng lá cây rơi rắc vào xe anh. Anh đặt tay lên tay lái, ngón tay thon dài khẽ gõ gõ. Tuy trong lòng đang rất loạn, vừa mong chờ vừa căng thẳng, nhưng vui vẻ lại chiếm phần hơn.

Đến khi thấy người nhà họ Cố xuất hiện, Nguyễn Thanh Ngôn xuống xe dìu Cố Sương Chi.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền màu tím đơn giản, phối áo khoác len hở cổ màu ngà, dáng vẻ tươi mát dịu dàng, trông giống như chuẩn bị dạo chơi ở ngoại thành.

"Mặc đồ tươi sáng thì vận may sẽ đến." Lý lẽ của mẹ Cố không bao giờ phản bác được.

Suốt cả đoạn đường mọi người cười cười nói nói, không hề có chút áp lực nào. Nhưng đến bệnh viện, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm trọng hẳn.

Một hàng người đi theo Cố Sương Chi làm kiểm tra, bác sĩ nhìn thấy mà giật mình.

Bác sĩ có ấn tượng với gia đình này, nên vừa gặp mặt liền cười nói, "Cô gái, hôm nay vẫn có nhiều người đến cùng cô nhỉ."

Cô gật đầu, thầm cảm thấy mình đúng là rất may mắn.

**

Mùi bệnh viện luôn khiến Cố Sương Chi không thoải mái. Dụng cụ máy móc lạnh lẽo và vật phẩm hóa học khiến người ta cảm thấy con người thật yếu đuối. Rất nhiều chuyện không thể làm được gì, chỉ có thể cố gắng hết sức rồi nghe theo ý trời.

Lúc chờ đợi kết quả, tay của cô được khẽ khàng nắm lấy.

Người bên cạnh không nói gì nhưng hơi thở và độ ấm quen thuộc đã tiết lộ thân phận của anh.

"Em dùng nước hoa." Nguyễn Thanh Ngôn nghiêng người sang ngửi, "Đoán ra đáp án chưa?"

Cố Sương Chi lắc đầu, bây giờ cô làm gì có tâm trạng đoán tên nước hoa.

Anh nhận ra cô đang lo lắng nên nói, "Đừng sợ. Nếu đây là một trận cá cược, em không cần bỏ tiền cược mà vẫn có thể nhận giải thưởng lớn, hời lắm nha."

Anh hình dung chuyện này như một trận cá cược khiến cô phì cười thoải mái, nhưng suy nghĩ kỹ thì cảm thấy rất có lý. Dù kết quả tốt hay xấu, chí ít cô không mất gì cả.

[EDIT] [FULL] Ai Nghe Chăng Tiếng Đàn Định MệnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ