Chương 23

134 3 0
                                    



Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi, mình bây giờ cái gì cũng tốt, bạn bè phè phỡn cả buổi, buôn may bán đắt, cớ sao mà lúc nào cũng cảm thấy trống trải.

Mười bảy ngày, từ bao giờ mình có thói quen đếm ngày vậy nhỉ?

Càng cố không nghĩ tới người ta, thì lại càng nghĩ nhiều hơn.

Giáo sư của Sun Mi và Yuri cùng đi Pháp, không biết hai người có gặp nhau không nhỉ?

Hai hôm rồi chẳng nhận được tin nhắn nào cả. Yuri bận sao? Hay ốm rồi? Mà mình cũng hay thật, nghĩ đi đâu vậy, Yuri đâu có nghĩa vụ phải nhắn tin cho mình?

Lẽ nào mình không nhắn lại nên giận?

Cũng có thể gặp được em nào tóc vàng hoe rồi đú đởn quên trời quên đất rồi.

Phải chăng điện thoại mất sóng?

Điên mất, như con thần kinh ấy.

Thôi, xuống làm việc cho đầu óc nó thư thái, cứ như này một lúc chắc mình loạn mất.

Quán mình có hai bếp, bếp lớn hơn cho nhân viên, bếp nhỏ bên trong là của riêng mình. Thời buổi giờ có nhiều cách PR quán xá, nhưng mình vẫn chung thuỷ với cách truyền thống thôi, giữ món ngon, giữ bí quyết.

Tuy có dạy nhân viên nấu nước sốt, nhưng tất nhiên quan trọng nhất là gói gia vị đặc biệt thì mình chuẩn bị từ trước, lúc nấu bọn nó chỉ cần cho vào. Cũng như bột, loại bánh nào, tỷ lệ bột... bao nhiêu đều là mình trộn rồi đóng gói.

Thực ra công việc này cũng không lâu như mình tưởng, tý đã xong rồi, mà chân tay cứ nhàn rỗi là đầu óc lại hâm dở, thế là quyết định đi qua bếp lớn lấy bột ủ sẵn vào nặn bánh bao.

Giết thời gian là chính, mình nặn được một đàn lợn rất đáng yêu, có lợn ba, lợn mẹ và hai lợn con. Yêu nhất là con lợn ba, nó đeo cặp kính trông phong độ lắm.

Nhìn muốn cắn chết đi được, cưng quá, nhìn một hồi rồi tự dưng đỏ mặt, sao lại nặn lợn đeo kính làm gì cơ chứ?

Ngộ rồi, hâm nặng rồi.

Mình vội vàng ném bốn con vào thau bột, nghiến răng nhào nặn.

Mùi bột, thật thơm, mà hình như trong không khí, còn một mùi thơm khác thì phải, thoảng qua, nhè nhẹ thân thuộc, khiến thần trí mình mơ màng rối ren, cái mùi mà mỗi giây, mỗi phút lơ đãng, mình đều không tự chủ được mà nhớ tới.

Đôi tay ai đó mạnh mẽ dùng lực siết chặt, cả người mình theo quán tính bị giật về phía sau, vành tai run rẩy khi cánh môi kia lướt qua. Hai gò má mình bắt đầu nóng bừng, hô hấp trở nên dồn dập vội vã, là thật sao?

Hay chỉ là chút ảo giác ngọt ngào?

Ba tuần, còn bốn ngày nữa cơ mà...

-"Chị về rồi?"

Mình thẫn thờ hỏi, phía sau đáp lại dịu dàng.

-"Ừ, chị về rồi!"

Chỉ một câu nói đơn giản mà tim gan rộn ràng. Hơi thở ấm áp của người nào đó phả lên cổ, cằm lún phún râu cũng lười biếng cọ lên vai khiến toàn thân mình mềm nhũn, nếu không phải đang áp vào lồng ngực ấy, chắc cũng không đứng vững được.

HOMEWhere stories live. Discover now