Heun Ryu sửng sốt. Cô có chút kinh ngạc ngẩng đầu
"Anh...không nhận được sao?"
Cô gái nhỏ ánh mắt sáng lấp lánh. Hơi nước bên trong còn chưa tan hết.
Sau lưng cô, cảnh sắc ban đêm rực rỡ. Nhà nhà đều là ánh đèn chiếu rọi. Tất cả hào quang giống như đều tiến vào bên trong đôi mắt này.
JungKook hô hấp hơi chậm lại.
Ma xui quỷ khiến. Anh nâng tay lên, nhẹ nhàng véo nhẹ một cái vào một bên má cô "Không có"
"Em...Em thời điểm đó ở phía nam..." Heun Ryu bị anh véo một cái liền giống như khối thịt nhỏ. Thân thể không tự giác nghiêng về phía anh. Trong mắt là một mảnh mờ mịt "...vẫn luôn một mực viết thư cho anh"
Lực chú ý của JungKook đã hoàn toàn không hề đặt lên bức thư.
Làn da của cô rất tốt. Trắng trắng mềm mềm. Mỗi lần khẩn trương đều theo cái cằm mà run nhẹ. Giống như bản thân hoàn toàn không thể khống chế được.
Mẹ nó!!
JungKook ở trong lòng mắng.
Đáng yêu đến mức phạm quy rồi!
Nhưng cô còn đang cúi đầu nói liên miên lải nhải "....Mặc dù không phải là thường xuyên...Nhưng...Nhưng em xác thực..."
"Được rồi" Anh đánh gãy lời cô, mím môi nhẹ nói "Anh đã biết"
Heun Ryu mở to mắt. Giống như người máy bị cắt nguồn điện liền lập tức thông minh mà im lặng.
JungKook trong lòng đột nhiên có chút cảm giác khó chịu.
Có phải bởi vì anh mỗi ngày đều bắt cô im miệng nên để lại di chứng cho cô ấy.
"Chuyện này..." Anh muốn nói. Thư gửi hay không gửi đều không quan trọng. Dù sao bây giờ hiện tại em đã ở đây. Hơn nữa trên thực tế, chỉ cần em không quên anh, anh rất vui vẻ.
Nhưng.....
JungKook nghiến răng nghiến lợi.
Con mẹ nó!!!
Không nói được nên lời!
"Anh là muốn nói" Đứng tại chỗ khó khăn đấu tranh tư tưởng thật lâu. Anh rũ mắt xuống. Biểu tình có chút mất tự nhiên. Lại đem lòng bàn tay kia mở ra "Anh bóc cho em nhé"
-Trong lòng bàn tay anh hai viên kẹo đường nằm yên ở đó.
"Nói đến chuyện này thì phải nói về thật lâu về trước. Lúc Ryu Ryu còn chưa rời đi"
"Khi Ryu Ryu còn nhỏ, gặp được một giáo viên đặc biệt rác rưởi. Luôn luôn nhằm vào cô ấy. A, nói như vậy khả năng dễ bị hiểu nhầm. Chính là giáo viên kia thích nhằm vào những cô bé có dáng dấp đẹp mặt. Cho nên cũng không tính là đơn độc nhằm vào cô ấy. Ryu Ryu chỉ là một người bị nhắm trúng trong những cô bé đó"
"Sau đó Ryu Ryu , cô ấy, tớ không biết cậu có thể hiểu được hay không. Khi còn nhỏ cô ấy thực sự được người trong nhà bảo hộ quá tốt. Cho nên chính là suốt ngày ngốc nghếch. Cảm thấy toàn bộ thế giới này đều là người tốt....Đương nhiên, tớ nói lời này cũng không phải nói cô ấy. Về sau có một lần, cô ấy đi xe buýt đi học. Trên xe cô ấy gặp một tên trộm. Nhưng mà không phải trộm đồ của cô ấy mà là của người khác"
BẠN ĐANG ĐỌC
JEON JUNGKOOK《ĐỪNG RỜI KHỎI ANH》|HOÀN|
Romance- Chú, dì. -Cháu muốn cưới Ryu Ryu. --Đem cô ấy gả cho cháu, có được không? Cha Heun Ryu lưu lạc bên bên ngoài đến năm mười sáu tuổi thì cô mới được gia đình đón về nhà lớn, nhưng lại nhận được thêm một tin tức bất ngờ rằng đại ma vương thanh mai tr...