Khi Heun Ryu tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
Thời tiết Seoul vẫn còn âm u, mây đen bị đè nặng trên không trung, trời không trong nhưng cũng không có mưa.
Trong phòng có hơi ấm, cô từ từ nhắm mắt hai mắt lại, mơ mơ màng màng, từ trong chăn cẩn thận duỗi ra một cái tay ---
Không có cảm giác lạnh.
Bên ngoài là an toàn.
Nhận được hai cái thông tin này, Heun Ryu muốn mở mắt.
Cái tay kia đột nhiên bị người khác bắt được.
JungKook áp sau lưng cô, đem tay cô đưa trở lại, đem người trong lòng ôm càng chặt hơn.
Giọng nói của anh mang theo ý cười, khàn khàn dừng ở bên tai cô: "Tỉnh?"
"...."
Heun Ryu vẫn không nhúc nhích, chậm rãi nhắm hai mắt lại giả bộ ngủ.
"Đã sắp trưa rồi, em có đói không?" JungKook một tay nắm giữ thắt lưng cô, tay kia theo từ xương quai xanh bắt đầu trượt xuống dưới, không nhanh không chậm, nắm chặt một cái nào đó.
Nhẹ nhàng bóp một cái.
"...!" Những ký ức tối hôm qua chớp mắt ùa về trong đại não, Heun Ryu kém chút nữa bật dậy, mặt thoắt cái đỏ lên, "Anh buông em ra!"
Cô vùng vẫy lên, giống như con vật nhỏ mềm nhũn. Rõ ràng trốn không thoát, còn cố chấp uổng phí sức lực.
Trong lòng JungKook buồn cười, cánh tay vẫn vòng ngang hông cô, như một loại còng kim loại cứng rắn nào đó, khó mà dịch chuyển.
"Xúc cảm trên người em tốt như vậy." Động tác trên tay anh không dừng lại, ão não mà thở dài, "Anh làm thế nào mà buông ra được."
Heun Ryu sắp nhanh phát khóc.
"Anh..." Bắp đùi cô khó chịu, không tự giác ở trong lòng anh cuộn lại thành một đoàn, khóe mắt hơi nổi hồng, cổ họng có chút khàn khàn, giọng nói nho nhỏ, mang theo một chút nức nở, "Anh bắt nạt em. Em muốn để ba em..."
"...?"
"Đánh rơi anh."
"...."
JungKook hơi giật mình, nhẹ giọng cười rộ lên:
"Không phải chính là em muốn sao? Hửm?"
"...."
Heun Ryu rơi vào trầm mặc.
Hai giây sau, nhớ lại đêm hôm trước mình ngu ngốc như thế nào.
Cô che mặt, chán nản đem đầu vùi vào dưới gối, trốn tránh hiện thực.
"Liền áo mũ đều là em mua." Anh mê luyến hôn vào cái cổ trắng nõn của cô, nơi đó còn có một dấu hôn đêm qua, làn da cô quá mềm mại, đại khái rất khó có thể biến mất trong một thời gian ngắn, "Có thể thấy được em sớm đã chuẩn bị sẵn sàng."
"...Em không biết nó là gì." Heun Ryu khóc không ra nước mắt.
Chạng vạng tối hôm qua, hai người cùng nhau đi dạo siêu thị, mua nguyên liệu nấu cơm tối.
BẠN ĐANG ĐỌC
JEON JUNGKOOK《ĐỪNG RỜI KHỎI ANH》|HOÀN|
Romansa- Chú, dì. -Cháu muốn cưới Ryu Ryu. --Đem cô ấy gả cho cháu, có được không? Cha Heun Ryu lưu lạc bên bên ngoài đến năm mười sáu tuổi thì cô mới được gia đình đón về nhà lớn, nhưng lại nhận được thêm một tin tức bất ngờ rằng đại ma vương thanh mai tr...