Tô Diệc không biết mình đi ra khỏi đó như thế nào, cô chỉ thấy mình giống như một chú cún con,bị Lục Giam nắm tay đi theo sau anh.
Lục Giam không chỉ trích cô bất kính với trưởng bối, cũng không ngăn cô đại náo, chỉ yên lặng mà bên cạnh cô.
Tô Diệc đột nhiên không còn khó chịu như trước nữa.
Lục Giam đem khăn giấy đưa cho cô, Tô Diệc nhận lấy xoa xoa trên mặt.
Cô kỳ thật rất xinh đẹp, hơn nữa là bên thuận mắt, không phải xinh đẹp để người khác ganh ghét. Đặc biệt là đôi mắt to tròn ướt át kia, cười rộ lên sẽ cong cong làm người nhìn đến không thể không vui lây. Giờ phút này, đôi mắt ấy lại phiếm hồng, khuôn mặt nhỏ có vẻ yếu ớt mà tái nhợt, cổ mảnh khảnh rũ xuống hết sức nhu nhược động lòng người, làm lòng người sinh thương tiếc.
Lục Giam cảm thấy bộ dáng này của cô kỳ thật chính là cần nam nhân bảo vệ, ít nhất chính anh muốn bảo vệ.
Anh duỗi tay trên đỉnh đầu cô xoa xoa :" Em buổi tối còn đi bệnh viện không?"
"Không đi, mẹ em kiên trì muốn em ngày mai phải về trường học."
"Vậy thì đi ăn cái gì đi."
"Ừm. Đúng rồi, em còn phải ghé qua cửa hàng thú cưng để đón Tô Bánh."
"Được."
Chuông cửa hàng thú cưng vang lên, Tô Bánh ở trong lồng chỉ lười nhác mà hướng cửa nhìn thoáng qua, nháy mắt tiếp theo, nó liền trở nên hưng phấn.
Tô Bánh đã 12 tuổi, nhân viên cửa hàng vừa mở lồng sắt ra, nó liền với tốc độ không tương xứng với tuổi chạy nhanh tới chỗ Tô Diệc.
Tô Diệc khom lưng ôm nó, không biết là Tô Bánh quá kích động hay là cửa hàng thú cưng quá gò ép nó, nó không một chút kiềm chế, Tô Diệc bị nó nháo đến trượt chân.
May mắn trên eo đột nhiên có hai tay, đem một người một chó vững vàng đỡ lấy.
Tô Diệc đứng lên, cùng Tô Bánh thân thiết mà ôm nhau.
Lục Giam mắt nhìn chú chó lớn kia ở trong ngực Tô Diệc cọ đông cọ tây làm nũng, tiếng kêu cũng là tinh tế, mềm mại đến kỳ cục.
Nhân viên cửa hàng nói với Tô Diệc Tô Bánh hai ngày này cảm xúc vẫn luôn không tốt, thời điểm trước thực náo loạn, hôm nay mới tốt lên một chút.
Tô Diệc đem Tô Bánh về nhà, ngày mai lại mang đến cửa hàng thú cưng.
Hai người một chó vào cửa hàng BBQ bên ngoài tiểu khu Tô gia ăn cơm chiều, bình thường các cửa hàng không cho được phép đem thú cưng vào, nhưng cửa hàng này thì cho phép.
Tô Diệc gọi một bàn đồ ăn, có thịt có hải sản, còn có bia.
Lục Giam đem nướng tốt sò biển cùng thịt bò, bỏ vào chén Tô Diệc.
"Cảm ơn anh." Tô Diệc khe khẽ thở dài :" Em tự nhận thức được, em đối với anh nói quá nhiều lời cảm ơn cùng xin lỗi." Cô giơ ly bia trong tay: "Về sau anh có yêu cầu gì cần giúp đỡ, cứ việc mở miệng, chúng ta là anh em tốt." Nói xong thoải mái mà uống một ngụm lớn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL - EDIT] NAM THẦN HOÀN MỸ- Tây Nguyên Mỹ
Romance🍓Thể loại: Ngôn Tình, Hiện Đại, Thanh Xuân Đến Trưởng Thành, Ngọt Sủng Sạch, Hài Hước, HE🍓 🍓Độ dài : 93 chương + 3 NT🍓 🍓Editor: Du Du 🍓 🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓🍓 .......... 🍓Nguồn cv : Tâm Tít Tắp🍓 🍓Truyện edit chưa có sự...