🍓Chương 68🍓

8.5K 318 5
                                    

Ăn qua cơm chiều, Chu Kết Thu đặc biệt thấu tình đạt lý mà nói với cặp tình lữ : "Các con đã lâu không gặp, khẳng định có rất nhiều điều muốn nói, đi đi, đi đi, đừng mắt đưa mày lại nữa."

Tô Diệc cười hì hì, bảo đảm nói : "Con trước 10 giờ sẽ về."

Bên ngoài mưa đã tạnh, toàn bộ đồ được gột rửa sạch sẽ, trong không khí mang đầy hơi nước cùng hương tươi mát của cây cối.

Tô Diệc mua hai cây kem, hai người vừa đi vừa ăn.

Lục Giam ăn kem là cắn để ăn, chờ anh ăn xong, phát hiện bạn gái của mình là liếm xung quanh kem thành những viên tròn.

Cô ăn thật sự rất nghiêm túc, cũng thực thỏa mãn. Đầu lưỡi bóng đỏ bừng bừng duỗi ra, giống như mèo con mà liếm liếm, mềm mại nhẹ nhàng.

Anh thầm than một tiếng, sao lại có người đáng yêu như vậy chứ!!!

Lục Giam đột nhiên lấy đi cây kem của cô, cúi đầu xuống. Tô Diệc không liếm được cây kem, mà là đụng vào môi Lục Giam.

A a a, cái gì a, vẫn là trên đường lớn, rất rất nhiều người --- bác gái đang khiêu vũ, các đứa trẻ đang chơi đùa...

Tô Diệc thật nhanh mặt đỏ lên.

Không chờ cô kháng nghị, Lục Giam đã buông lỏng cô ra.

Tô Diệc giả vờ tức giận :" Đều tại anh, kem tan hết rồi."

Lục Giam cười xoa xoa đầu cô.

Tô Diệc đột nhiên đứng lại, nhìn logo trên áo anh, : "Không nghĩ tới anh lại hiểu em như vậy, em xác thực là từ trước nay chưa từng nghĩ sẽ rời xa mẹ, với em mà nói, mẹ ở đâu, em ở đấy."

"Cho nên anh đã nói, anh sẽ đến phía nam. Em ở đâu, anh liền ở đó." Lục Giam duỗi tay lau một ít chocolate trên khóe môi cô.

Tô Diệc lắc đầu, có chút tự giễu nói :" Không, anh không hiểu, em và anh là bất đồng, cho đến hôm nay, tương lai của em không có cái gì rõ ràng. Khi còn nhỏ em muốn làm giáo viên, muốn làm bác sĩ, nhà khoa học. Nhưng hiện tại em lại đang học khoa văn học."

"Em là một người bình thường đến cực điểm, đa số thời điểm đều là nước chảy bèo trôi, từng bước bước đi. Người khác học tập em cũng học tập, người khác làm gì em cũng có thể làm theo, không có một chút ý tưởng của chính mình. Thành tích cũng là hỗn tạp, thường xuyên lấy thành tích về 985 để an ủi mình."

"Lúc trước chọn ngành học này cũng chỉ là nghĩ sẽ làm một viên chức nho nhỏ ở trong công ty của dượng em. Chính là đã 2 năm đại học em cảm thấy em đối với cái ngành này vẫn là không có chút hứng thú nào."

"Kỳ thật nói không muốn xa mẹ chỉ là cái cớ, là em không có dũng khí khiêu chiến chính mình. Đặc biệt là ở nơi thành thị náo nhiệt, em cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé."

Lục Giam vẫn luôn an tĩnh mà nghe, cảm giác cô uể oải đi, anh cầm lấy tay cô thật chặt :" Em không cần sợ thất bại, có anh ở đây, em cứ từ từ đi, không cần vội vàng."

Nghe vậy, Tô Diệc ngẩng đầu lên, đèn đường chiếu lên gương mặt cô, cũng chiếu sáng nụ cười tươi trên mặt.

"Em muốn thử ở lại Bắc Kinh, em muốn mở một cửa hàng trang sức cho chính mình." Cô nói. Thay đổi hướng đi trong cuộc đời là điều không dễ dàng, không phải ai cũng thành công. Nhưng là nếu không thử, có khả năng sẽ hối hận cả đời.

 [FULL - EDIT] NAM THẦN HOÀN MỸ- Tây Nguyên MỹNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ